Về đến công ty, tôi đi thẳng tới văn phòng của Tống Cảnh Thâm.
Anh ta đang đọc tài liệu, thấy tôi bước vào liền mỉm hỏi: “Như Yên, em ăn trưa chưa?”
“Ăn rồi.” Tôi ngồi xuống đối diện ta, “Cảnh Thâm, em muốn hỏi một câu.”
“Câu gì ?”
“Anh thấy cảm của chúng ta như thế nào?”
Tống Cảnh Thâm sững lại một chút, “Sao em lại hỏi đột ngột?”
“Em chỉ muốn nghe suy nghĩ thật của thôi.”
Anh ta đặt tài liệu xuống, tôi nghiêm túc: “Như Yên, chúng ta quen nhau nhiều năm rồi, cảm dĩ nhiên là rất tốt. Sắp kết hôn nữa, thật sự rất mong chờ tương lai của chúng ta.”
“Vậy sao?” Tôi mỉm , “Thế có từng nghĩ rằng bây giờ chúng ta giống đối tác ăn hơn là người không?”
Sắc mặt Tống Cảnh Thâm thay đổi, “Sao em lại nghĩ ?”
“Vì đó chính là những gì nghĩ, đúng không?” Tôi thẳng vào mắt ta, “Anh với người khác rằng cảm giữa chúng ta đã phai nhạt, chúng ta bên nhau chỉ vì công ty.”
“Ai với em?” Giọng ta bắt đầu gấp gáp.
“Chuyện đó quan trọng sao? Quan trọng là thật sự nghĩ như .”
Tống Cảnh Thâm im lặng một lúc, rồi : “Như Yên, đúng là giữa chúng ta không còn mãnh liệt như trước, điều đó không có nghĩa là không em.”
“Vậy điều gì ở em?” Tôi tiếp tục hỏi.
“Anh…” Anh ta nghĩ một lúc, “Anh sự thông minh của em, khả năng của em, và…”
“Tiền của em?” Tôi cắt lời .
“Như Yên, sao em lại ? Anh không phải loại người đó.” Anh ta bắt đầu tức giận.
“Không phải sao? Vậy giải thích chuyện này đi.” Tôi đập bản hợp đồng mua nhà lên bàn.
Nhìn thấy hợp đồng, sắc mặt Tống Cảnh Thâm hoàn toàn thay đổi.
“Còn cả những thứ này.” Tôi tiếp tục đặt bảng chi tiêu lên bàn.
Nhìn những ghi chép chi tiết đó, Tống Cảnh Thâm biết mình đã bị lộ.
“Như Yên, nghe giải thích…”
“Giải thích gì? Giải thích vì sao dùng tiền công ty mua nhà cho bồ nhí? Giải thích vì sao mua quà cho ta bằng tiền công ty? Hay là giải thích vì sao vừa chuẩn bị đám cưới với tôi, vừa sống chung với ta?”
Tống Cảnh Thâm há miệng, cuối cùng không lời nào.
“Bạch Hiểu Vi hôm nay đã gặp tôi.” Tôi tiếp tục, “Cô ta hai người nhau, mong tôi nhường lại cho ta.”
“Cái gì? Cô ấy tìm em?” Tống Cảnh Thâm đứng bật dậy đầy kinh ngạc.
“Sao, ta không nên tìm tôi sao? Hay đây là kế hoạch của hai người, để thử phản ứng của tôi?”
“Không phải đâu, Như Yên, không bảo ấy .” Tống Cảnh Thâm vội vàng giải thích, “Chuyện này không liên quan đến ấy, tất cả là lỗi của .”
“Không liên quan sao?” Tôi lạnh, “Tống Cảnh Thâm, đến lúc này mà vẫn còn muốn bao che cho ta?”
“Như Yên, thừa nhận mình sai, xin em đừng khó Hiểu Vi, ấy vô tội.”
Vô tội?
“Tống Cảnh Thâm, có biết không? Mỗi câu bây giờ, đều đang giúp em củng cố lý do để chia tay.”
Nghe thấy hai chữ “chia tay”, sắc mặt Tống Cảnh Thâm lập tức thay đổi.
“Như Yên, đừng chia tay mà, không? Anh có thể chấm dứt với Hiểu Vi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
“Bắt đầu lại từ đầu?” Tôi đứng dậy, “Tống Cảnh Thâm, nghĩ điều đó có khả năng sao?”
“Tất nhiên là có! Như Yên, chúng ta đã bên nhau nhiều năm như , sắp kết hôn rồi, không thể vì một sai lầm mà bỏ hết tất cả.”
“Một sai lầm?” Tôi chỉ vào đống bằng chứng trên bàn, “Những thứ này đều là sai lầm sao?”
“Đúng , tất cả là lỗi của , có thể sửa chữa .” Anh ta bước lại muốn nắm tay tôi, tôi né tránh.
“Tống Cảnh Thâm, biết điều gì nực nhất không?”
“Điều gì?”
“Anh ngoại , tiêu hàng chục triệu tiền công ty để nuôi bồ nhí, giờ lại muốn tôi tha thứ, rồi cưới như chưa có chuyện gì xảy ra?”
“Như Yên, …”
“Anh cái gì? Anh nghĩ tôi không thể sống thiếu ? Hay là nghĩ mình quan trọng lắm?”
Tống Cảnh Thâm bị lời của tôi cho câm lặng.
“Tôi cho biết, Tống Cảnh Thâm, trên đời này ai cũng có thể phản bội tôi, tôi sẽ không bao giờ phản bội chính mình.”
“Tôi sẽ không kết hôn với một người đàn ông phản bội, càng không sống cả đời với kẻ dùng tiền của tôi để nuôi bồ.”
Nói xong, tôi quay người rời đi.
“Như Yên, chờ đã.” Tống Cảnh Thâm gọi tôi lại, “Nếu em kiên quyết chia tay, thì công ty phải sao?”
Tôi quay đầu lại ta, nhạt.
“Tống Cảnh Thâm, quả nhiên điều lo vẫn là công ty.”
“Không phải , lo cho tương lai của chúng ta.”
“Chúng ta không còn tương lai nữa.” Tôi lạnh lùng , “Còn công ty, chia theo cổ phần là rồi.”
“Như Yên, công ty là do chúng ta cùng sáng lập, em không thể…”
“Tôi không thể cái gì? Không thể đòi lại thứ thuộc về mình?” Tôi ngắt lời, “Tống Cảnh Thâm, đừng quên, tôi đã đầu tư 5 triệu, giữ 60% cổ phần. Theo lý, quyền kiểm soát công ty phải nằm trong tay tôi.”
“Bao năm nay, tôi để tổng giám đốc, giao quản lý công ty là vì tôi tin , vì tôi .”
“Nhưng bây giờ, đã phản bội tôi, cũng phản bội cả công ty.”
Sắc mặt Tống Cảnh Thâm tái nhợt, “Như Yên, em muốn gì?”
“Tôi muốn rất đơn giản.” Tôi mỉm , “Tôi muốn phải trả giá.”
“Trả giá gì?”
“Trả giá vì đã chiếm dụng tiền công ty, vì đã phản bội cảm.”
Nói xong, tôi rời khỏi văn phòng của ta.
Đi trong hành lang, tôi cảm nhận ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình.
Cuộc trò chuyện ban nãy chúng tôi không hề nhỏ tiếng, có lẽ rất nhiều người đã nghe thấy.
Nhưng tôi không quan tâm. Dù sao, chẳng mấy chốc mọi người cũng sẽ biết hết thôi.
Về đến văn phòng, tôi gọi cho Vương Đình.
“Chị Đình, có thể bắt đầu rồi.”
“Được, chị sẽ chuẩn bị đơn kiện ngay.”
Cúp máy, tôi ra bầu trời ngoài cửa sổ.
Thời tiết rất đẹp, nắng chan hòa.
Giống như tâm trạng của tôi lúc này – tràn đầy hy vọng.
6
Chiều hôm đó, Tống Cảnh Thâm đã nhận thư của luật sư.
Nội dung khởi kiện: chiếm dụng trái phép tài sản công ty, cầu bồi thường thiệt và chịu trách nhiệm pháp lý tương ứng.
Đồng thời, tôi cũng gửi một email cho toàn bộ nhân viên công ty, trình bày rõ sự việc và tuyên bố tạm đình chỉ chức vụ tổng giám đốc của Tống Cảnh Thâm.
Ngay sau khi tin tức lan ra, cả công ty như nổ tung.
Không ai ngờ, cặp đôi tưởng như hạnh phúc nhất công ty, cuối cùng lại phải đối đầu nhau tại tòa án.
Không ai ngờ rằng, một người luôn ôn hòa lịch thiệp như Tổng giám đốc Tống, lại có thể chiếm dụng tiền của công ty.
Chiều hôm đó, Bạch Hiểu Vi nộp đơn xin nghỉ việc, và hôm sau thì không đến công ty nữa.
Tống Cảnh Thâm đã tìm tôi vài lần, muốn hòa giải, tôi đều từ chối.
“Như Yên, chúng ta thật sự phải đến mức này sao?” Anh ta chặn tôi trước cửa văn phòng.
“Làm đến mức này là sao?” Tôi dừng lại, ta, “Tống Cảnh Thâm, là phản bội trước, không phải tôi.”
“Anh biết mình sai rồi, chúng ta có thể giải quyết riêng, sao phải ầm lên tới tòa án?”
“Vì tôi muốn tất cả mọi người đều thấy rõ cái giá của sự phản bội.”
“Như Yên, em như , có ích gì cho em? Danh tiếng công ty sẽ bị tổn , giá cổ phiếu sẽ giảm, cuối cùng người thiệt cũng là em thôi.”
Tôi , “Tống Cảnh Thâm, nghĩ tôi còn quan tâm đến những thứ đó sao?”
“Tiền mất có thể kiếm lại, danh tiếng mất có thể xây dựng lại. Nhưng một khi lòng tự trọng mất đi, thì vĩnh viễn không lấy lại .”
Đọc tiếp https://vivutruyen.net/tinh-yeu-cua-nhu-yen/chuong-6
Bạn thấy sao?