14
Ta và Thẩm Thế Chí kết hôn vào mùa xuân, hỉ phục mà chúng ta mặc là do mẫu thân ta thêu khi bà ấy còn sống.
Sau này Ta hỏi Tiểu Liên tại sao nàng ta lại buồn như vào ngày ta kết hôn, cũng đâu phải là ta không cần nàng ấy nữa đâu.
Tiểu Liên : “Ta không nhịn . Tiểu thư đã chịu đựng nhiều năm như , cuối cùng thì giờ tiểu thư không còn phải chịu đựng nữa. Vậy nên ta vui đến mức bật khóc”.
Ta đã không nên lời.
Cách đây rất lâu, ta còn đã tưởng tượng trượng phu tương lai của mình sẽ như thế nào, dù có tưởng tượng đến đâu, Thẩm Thế Chí cũng run rẩy mà chưa thể vén chiếc khăn trùm đầu màu đỏ của ta lên.
Khuôn mặt tuấn tú đó trông tao nhã trên hỉ phục, trong mắt chàng hiện lên nụ : “Yên Yên, từ nay nàng sẽ là thê tử của ta.”
Ta kéo tay áo chàng ấy và gọi chàng ấy là “Phu quân”.
Ta chợt nhớ lại giấc mơ lúc đó, một người nam nhân…
Nhưng khi chiếc khăn trùm đầu vén lên, khuôn mặt của Thẩm Thế Chí đã xuất hiện trước mặt ta, thay thế hết thảy các giấc mộng xa xăm.
Bây giờ, khi nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ, ta đã không còn nhớ rõ nổi nữa.
Sau khi vén khăn trùm đầu ta ra, ta bị chàng đẩy nhẹ lên giường trong giây lát, hỉ phục cởi ra, rèm đỏ rung chuyển, nến đỏ nhảy lên. Còn ta thì thở dốc.
Ta nghe chàng nhẹ :
“Yên Yên, cuối cùng ta cũng cưới nàng.”
Chỉ ba tháng sau khi ta kết hôn với Thẩm Thế Chí, An Vương lên ngôi với sự ủng hộ của Tống Nghiên Tu. Tỷ tỷ ta vào cung và trở thành phi tần của hoàng gia.
Lúc đó Thẩm Thế Chí đi ngao du sơn thủy cùng ta, chàng muốn ta nhận một chó khác, ta lắc đầu từ chối.
Để đi chơi, ta học cưỡi ngựa và bắn cung dưới sự hướng dẫn cẩn thận của chàng ấy.
Ta đã nghiên cứu rất nhiều loại bánh ngọt mới và mỗi lần ta sẽ đưa cho chàng ấy ăn thử, chàng ấy luôn dùng ngón tay ngậm chúng vào miệng rồi : “Thật là ngon.”
Cho đến một lần, ta cờ nghe chàng ta ranh mãnh, khoe khoang trước mặt một đám lính: “Phu nhân nhà ta có thể những chiếc bánh ngọt ngào nhất thế giới!”
Sau khi kết hôn với Thẩm Thế Chí, ta phát hiện ra rằng chàng ấy có vô số vết thương, đặc biệt là ba vết đâm trên ngực, tuy giờ đã lành vẫn còn lại những vết sẹo kinh khủng.
Có lần, chàng ấy còn bịt mắt ta lại và thì thầm: “Đừng ”.
Ta đau lòng gỡ tay chàng ra, nghiêm túc chàng mà : “Thẩm Thế Chí, ta không yếu đuối như chàng nghĩ, ta không hề sợ hãi đâu. Có nhiều vết thương như , đau đớn biết bao.”
“Nó không đau chút nào.”
“Thẩm Thế Chí, đánh một trận khó thắng sao?”
“Ừm… so thắng trận còn khó hơn, chính là gả cho Yên Yên.”
Ta nhận thấy miệng chàng ngày càng dẻo, càng ngày càng ngọt ngào, chắc chắn không phải do ăn bánh ngọt. Sau khi tra hỏi, ta mới biết chính là đại tẩu đã dạy chàng.
Đại cả của Thẩm Thế Chí – Thẩm tướng quân không hung dữ như lời đồn. Đại ca rõ ràng là đẹp trai và lịch lãm như Thẩm Thế Chí, ta không hiểu tại sao lại có tin đồn như .
Đại tẩu của Thẩm Thế Chí là một nữ nhân rất xinh đẹp. Sau này ta mới nghe rất nhiều chuyện của Thẩm Thế Chí từ nàng ta.
Ví dụ như sau khi chàng ấy mang chiếc khăn tay mà ta đưa cho chàng ấy hồi đó, chàng ấy cẩn thận đặt nó lên ngực và giữ nó trong rất nhiều năm. Chàng ấy thường sử dụng nó khi luyện tập võ thuật, rồi còn thường khoe khoang với người khác
Cô nương chàng thích đưa cho chàng một chiếc khăn tay. Rồi chàng còn bí mật tự tay khắc những chiếc kẹp tóc hoa mận trong một khoảng thời gian dài và trồng hoa mận khắp sân của Tướng quân phủ.
Một năm sau, ta sinh ra một tiểu nữ hài. Hôm đó, mặt trời chói chang, Thế Chí ôm hài tử.
Vào buổi tối, ta nằm mộng. Nhìn thấy Thẩm Thế Chí chết trên chiến trường, chiếc khăn tay thấm đẫm máu.
Chàng , “Yên Yên, ta sẽ đến tìm nàng.”.
Ta sợ hãi nên đã khóc rất lâu, Thẩm Thế Chí liền ôm chặt ta, tay hơi run: “Yên Yên, giấc mơ là giả, chúng ta đều sẽ sống tốt.”
Ba năm sau, tỷ tỷ trong cung cũng có thai không giữ mạng sống, cuối cùng bị sát mà mất. Tỷ tỷ đi đến nơi cửa Phật và không bao giờ trở lại cung điện.
Năm năm sau, vị quan đang nắm trong tay quyền lực của triều đình chết vì trúng độc, trong tay vẫn cầm chặt chiếc trâm hoa mận khi chết.
Lại đến mùa hoa mận, Thẩm Thế Chí hái một bông hoa mận cài lên tóc ta. Gió thổi tuyết rơi. Chàng ném chiếc ô giấy dầu xuống và đưa ta đi dạo.
Trong tuyết lớn, hắn nhẹ giọng : “Yên Yên, nếu chúng ta tiếp tục bước đi, chúng ta có thể chạm tới hạnh phúc.”
(Hoàn chính văn)
Yên Yên: Đã định sẵn không đi chung một con đường, dù có bắt đầu lại cũng vô ích.
Phiên ngoại—Tống Nghiên Tu
Đại sư , như sẽ không công bằng với Yên Yên.
Cái giá phải trả là từ bỏ những lần tái sinh trong tương lai để có cơ hội tái sinh. Nhưng ta không tái sinh mà mang theo ký ức.
Ta không quan tâm, miễn là nếu có thể quay lại, nhất định là ta sẽ không phạm phải sai lầm như nữa, ta chưa bao giờ nghĩ rằng Lưu Vân Đường sẽ sống lại.
Ta không nhớ điều gì trước khi nàng ta đáp lại cảm của ta.
Phải rất lâu ta mới hiểu rằng kể từ khi Lưu Vân Đường tái sinh, ta không thể ở cùng Yên Yên nữa.
Ta đã bị ám ảnh bởi chủ nhân của chiếc áo choàng đó trong nhiều năm, không còn phân biệt đó là hay nỗi ám ảnh, lúc đó, ta cảm thấy chỉ có Lưu Vân Đường mới là người đó.
Nữ nhân nào mới xứng với ta?
Lưu Yên Yên quá yếu đuối, giống như một con thỏ nhỏ mỏng manh.
Nhưng chính là con thỏ này sau khi rời đi đã khiến ta đã cạn kiệt mọi nguồn lực và không thể bắt nó nữa.
Khi nàng ấy nhẫn tâm đâm con dao vào cơ thể ta và vui mừng chạy vào vòng tay của Thẩm Thế Chí, ta đã biết, mình nên buông hoa mai đó ra.
Rốt cuộc thì chiếc kẹp tóc không thể cho đi.
Nghe Yên Yên sinh nữ nhi, ta nghĩ nếu lúc đó Yên Yên không chết, liệu chúng ta có một nữ nhi xinh xắn đáng không.
Nhưng sự thật lại là Yên Yên đã chết, chết dưới những nhát dao vô và chết trong cơn mưa xuân đó.
Mỗi khi nghĩ đến cái chết của nương ta , rồi cả trái tim và ánh mắt từng dành cho ta, rồi nghĩ tới cái chết của tiểu nữ nhi chưa chào đời của ta… Ta lại đau đớn đến mức suốt đêm không ngủ .
Bây giờ, ta không biết phải tiếp tục sống như thế nào.
Mỗi ngày, ký ức giống như xoay vòng, lặp đi lặp lại.
Ta chọn uống một chén rượu độc.
Khi chất độc phát tác thì đau, có cảm giác như cơn đau lan tỏa khắp ruột gan.
Ta lại nhớ tới ngày xưa…
Tầm của ta như bị che khuất bởi một màn sương máu. Ta lấy chiếc kẹp tóc ra khỏi tay mình với đôi tay run rẩy, một cảm giác choáng váng ập đến.
Đó có lẽ là chuyện đã qua của một đời trước.
Khi ta trở về sau chấn thương, nàng ấy đã chăm sóc ta cả ngày lẫn đêm. Nàng ấy thậm chí còn âm thầm khóc trước khi ta mở mắt. Ta nghe thấy nàng ấy , nàng rất thích ta.
Một lần khác, khi đang ân ái, ta và với nàng ấy rằng, ta muốn có một đứa con dễ thương như nàng ấy.
Nữ nhi ta, ta như thấy niềm vui trong mắt của nàng lúc đó, và ta cũng hạnh phúc như nàng .
Ta biết nàng ấy có thai
Nhưng đó cũng là lúc nàng ấy đã chết. Chắc hẳn nàng ấy đã rất sợ hãi trong những ngày bị nhốt và hẳn là đã khóc rất lâu.
Nàng sợ đau trên người nàng lại có rất nhiều vết thương.
Ta ôm nàng ấy mà không biết phải sao, ai có thể đến cứu nàng ấy, ai lại có thể mang Yên Yên của ta trở về.
Có một điều mà ta luôn không muốn thừa nhận là khi nàng ấy gọi ta là phu quân trong niềm hân hoan và hoảng sợ, ta đã bị sa ngã rồi.
Máu cứ chảy dọc miệng không ngừng , ta nghe thấy những giọng hoảng loạn, ta cảm thấy mình sắp chết, sao có thể thấy Yên Yên?
Nàng ấy đang với ta phải không?
Dường như nàng ấy còn đang vẫy tay, nhẹ nhàng gọi ta: “Nghiên Tu, Nghiên Tu….”
Nàng hỏi ta tên là gì?
Ta tên ta là Nghiên Tu, thực ra…
Ta muốn lừa dối nàng ấy ta mơ hồ cảm thấy sâu thẳm trong tâm trí mình có một người rất giống nàng ấy
Giọng đó thích gọi ta là Nghiên Tu nên ta chỉ hai chữ “Nghiên Tu”.
Nhưng không ngờ nàng ấy lại tưởng lầm là Nghiên Tu, sau này ta cũng không giải thích, cho nên… Ta đã bỏ lỡ.
Mối quan hệ giữa ta và nàng giống như chiếc bánh hoa lê ngày ấy. Vỡ vụn và sẽ không bao giờ còn như xưa nữa.
Sau nhiều năm, ta chưa bao giờ ăn bánh hoa lê nữa.
Bạn thấy sao?