Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
3
Sau khi Lâm Thành ra khỏi bếp là đi thẳng vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy ào ào, aaa, đầu tôi đã hiện lên hình ảnh này rồi.
Rất nhanh sau đó, Lâm Thành đã ra ngoài.
Tôi cứ nghĩ sẽ được thấy Lâm Thành chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở dưới cơ thể bước ra thực tế, tôi lại thấy Lâm Thành mặc đồ ngủ ở nhà.
Hầy, chồng còn khá kín đáo quá.
Vậy thì người vợ này phải gương thôi.
Thế nên trước khi tắm, tôi đặc biệt lấy chiếc váy ngủ hai dây màu đen trong vali ra.
Trước khi ra ngoài, tôi chần chừ một lúc lâu, chiếc váy ngủ ánh lên một lớp sáng nhẹ nhàng, tôi nhìn thôi mà đã đỏ mặt tim đập thình thịch.
Hì hì, chồng ơi, em tới đây.
Ở cửa phòng ngủ, tôi vịn vào tường, tạo dáng gợi cảm, giọng nũng nịu: "Chồng ơi."
Ừm, tôi ngớ người ra.
Chết tiệt, người không có ở đây.
Hắt xì!
Thôi được rồi, đừng để bị cảm cúm chứ, huhu, tôi ngoan ngoãn khoác áo khoác vào, rồi đi tìm một vòng, cuối cùng mới thấy Lâm Thành đang đứng trước ô cửa sổ lớn trong phòng khách.
Có lẽ ấy đã nghe thấy tiếng nên hơi nghiêng đầu. Trong ánh đèn chập chờn, gương mặt với đường nét sâu thẳm ấy càng trở nên nổi bật.
“Lại đây.”
Giọng nói trầm thấp, đầy cuốn hút mang theo chút dụ dỗ.
Chết tiệt, cái này ai mà chịu nổi!
Tôi lập tức chạy tới, ôm lấy eo Lâm Thành: "Chồng ơi, có thể kể cho em nghe chúng ta quen nhau thế nào được không? Biết đâu, nghe xong em lại nhớ ra thì sao."
Lâm Thành liếc nhìn tôi, cảm trong đáy mắt khẽ lay .
Một lúc sau, Lâm Thành lên tiếng.
“Hồi nhỏ chơi trò gia đình, em nhất quyết đòi mẹ lại không tìm thấy bố. Khi em thấy đi ngang qua thì liền kéo áo không cho đi, vừa khóc vừa hét đòi bố, còn nói muốn gả cho nữa.”
Huhu… c.h.ế.t tiệt, tôi không thể nhớ ra được.
Khi nhìn khóe môi cong lên của Lâm Thành, tôi im lặng.
Tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng lại không thể phản bác.
Dần dần, từ lời kể của Lâm Thành, tôi đã chắp vá được một bức tranh đại khái.
Là như thế này, nhà tôi ở một thị trấn thuộc ngoại ô, những năm trước vì cải tạo nông thôn nên nhà nào cũng được ở trong những căn biệt thự nhỏ do chính phủ quy hoạch. Thật trùng hợp, ngay trước nhà tôi là nhà ông bà ngoại của Lâm Thành.
Ngày thường, bố mẹ tôi rất hay chăm sóc ông bà, dù sao thì cũng đã lớn tuổi, con cái lại không ở bên cạnh, qua lại vài lần hai nhà liền thân thiết.
Vào mùa hè của một năm nào đó, bà ngoại Lâm Thành đi trồng rau ở ruộng thì bị ngã gãy chân, mẹ Lâm Thành mới dẫn Lâm Thành từ thành phố về, còn ở nhà một thời gian ngắn.
Từ đó tôi và Lâm Thành mới quen biết.
Sau đó, tôi bỏ rơi những người khác, mỗi ngày chỉ bám riết lấy Lâm Thành gọi trai, cho đến khi Lâm Thành rời đi…
Tôi… thật sự không có chút ấn tượng nào.
4
Đèn hoa vừa lên, màn đêm càng đậm, chúng tôi cứ trò chuyện mãi thì không khí cũng đến.
Tôi nghĩ đến chiếc áo hai dây đen bên trong áo khoác mà ngập ngừng nói: "Chồng ơi, em buồn ngủ quá."
Không khí im lặng trong chốc lát.
Giây tiếp theo.
“Á.”
Thân thể tôi nhẹ bẫng, Lâm Thành nắm eo tôi bế tôi lên như bế một đứa trẻ.
“Anh bế em đi ngủ.”
Anh ấy bế thẳng tôi vào phòng ngủ, rồi đặt tôi lên chiếc giường lớn kia.
Á á á, ga trải giường dưới lòng bàn tay tôi đều bị vò nhàu.
Gương mặt tuấn tú, thanh nhã của Lâm Thành dần phóng to trước mắt tôi, huhu, tôi sắp không thở nổi rồi.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tinh-yeu-don-phuong-vi-keo-sua/chuong-2.html.]
Nhưng kết quả, khi áo khoác của tôi đã tuột xuống thì Lâm Thành lại chỉ xoa xoa đầu tôi, nói: “Ngủ ngon!”
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, tôi ngớ người ra.
Tôi ngồi trên chiếc giường siêu mềm mại, mơ mơ màng màng, cho đến khi lấy điện thoại ra nhìn những video tôi đã quay, lòng tôi mới bình yên trở lại.
Ừm, nhất định là chồng lo lắng cơ thể tôi chưa hồi phục.
…
Sống chung một tuần, một người quen thuộc cũng không gặp, một nơi quen thuộc cũng không đi.
Để tiện chăm sóc cho tôi, thậm chí Lâm Thành còn chuyển địa điểm việc sang phòng việc ở nhà.
Mỗi ngày ấy đều đúng giờ cơm cho tôi, ăn cơm xong sẽ nắm tay tôi đi dạo quanh tầng dưới.
Cho đến khi tôi nhận được điện thoại của thân vừa đi công tác về.
“Người chị em à, cậu sao thế, bản kế hoạch của khách hàng đâu rồi, sao cậu còn chưa gửi cho tớ?”
“…”
Cô ấy thấy tôi không nói gì, giọng lại tăng thêm vài tông.
“Giang Doãn c.h.ế.t tiệt, cậu lại cho tớ leo cây à? Cậu thành thật khai báo đi, có phải cậu lại đi gặp Lâm Thành rồi không?”
Tôi ngẩn ra: "Không phải Lâm Thành là chồng tớ sao, ngày nào tớ cũng có thể gặp được mà."
“…” Cô thân im lặng.
Một lúc sau, giọng thân vang lên, có chút gấp gáp lại có chút lo lắng: "Bảo bối, gửi địa chỉ cho tớ, tớ đến tìm cậu ngay bây giờ."
Tôi nhíu mày, báo một địa chỉ.
Khoảnh khắc điện thoại ngắt kết nối, tôi nghe thấy tiếng thân đau lòng chửi rủa: "Hôm nay tớ sẽ đánh c.h.ế.t cái thằng hồ ly tinh Lâm Thành này."
Tôi ???
Cô thân đến rất nhanh, chưa đầy nửa tiếng, điện thoại của tôi đã đổ chuông.
“Chị em à, cậu đang núp ở đâu thế, tớ không thấy cậu.”
“Tớ đang ở nhà mà.”
“Nhà nào?”
“Nhà tớ với chồng tớ chứ nhà nào.”
“Bảo bối, cậu bị sao thế, đừng dọa tớ đó.”
“…”
Hôm nay, Lâm Thành có một cuộc họp bắt buộc phải có mặt ở công ty, ấy bữa sáng cho tôi xong là đã ra ngoài từ sớm.
Tôi dứt khoát đi thẳng xuống dưới lầu, dưới ánh mắt kinh ngạc của thân, tôi đưa ấy lên nhà.
Cô thân đứng trong phòng khách rộng lớn, cứ như bị hóa đá.
“Cậu giỏi thật đấy, cậu cưa đổ Lâm Thành từ bao giờ thế?”
Tôi ???
“Không phải ấy là chồng tớ sao?”
“…”
“Nhanh lên, tai tớ đã sẵn sàng rồi, mau kể xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vào cái tuần tớ đi công tác vậy?”
Được thôi.
Trong gần một tiếng đồng hồ giải thích của tôi, thân nuốt một ngụm nước bọt: "Bảo bối, nếu tớ mà ngã một cái thì có thể bị chứng mất trí nhớ chọn lọc giống cậu không?"
Tim tôi thắt lại: "Ý cậu là gì?"
Cô thân lấy điện thoại ra, tìm tài khoản của tôi, nhấn vào, sau đó đưa ra trước mặt tôi.
“Cậu mất trí nhớ, chứ không phải ngã ngu rồi đâu. Chẳng lẽ cậu không nhận ra những video này có vấn đề gì sao?”
Tôi lắc đầu: "Tớ chỉ thấy tràn ngập màn hình thôi."
Cô thân???
“Cậu tỉnh táo lại đi, cậu không thấy trong video của cậu chỉ có Lâm Thành mà không có cậu sao?”
“…”
Mẹ kiếp, đây đúng là góc nhìn của người đơn phương rồi.
Bạn thấy sao?