Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
5
Não tôi giống như được khai sáng ngay lập tức.
Khoảnh khắc này, cứ như thể toàn bộ kinh mạch đã được đả thông, vô số hình ảnh ồ ạt đổ vào trong đầu tôi như thủy triều.
Huhu, đúng là như vậy.
Tôi nghĩ đến cái hôm Lâm Thành cười như không cười kể lại quá trình tôi và ấy gặp nhau, tôi chỉ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống rồi chôn vùi mãi mãi.
Thực ra, Lâm Thành chỉ kể lại một nửa sự thật, còn một nửa kia, ấy đã thêm thắt và tô vẽ.
Chuyện là thế này, lúc đó đúng là tôi đang chơi trò gia đình với các nhỏ và cũng đúng là tôi nhất quyết đòi mẹ. Một đám con trai sụt sịt mũi cứ tranh giành nhau đòi bố.
Tôi có thể để mắt tới sao?
Đương nhiên là không.
Đúng lúc tôi chuẩn bị một mình mẹ mà không cần bố thì Lâm Thành xuất hiện.
Hồi nhỏ không hiểu chuyện, tôi chỉ thấy Lâm Thành trông như tiểu thần đồng trong phim, trắng trẻo sạch sẽ.
Thế là một màn cưỡng đoạt đã diễn ra.
Lâm Thành không chịu bố.
Lúc đó, tôi là đại ca nhí của tiểu khu, tôi vừa ra lệnh một tiếng, một đám nhóc con sụt sịt mũi vây quanh Lâm Thành.
Hai tay khó chống bốn tay.
Cứ thế, Lâm Thành bị buộc phải bố.
Sau đó, tôi cũng thật sự bỏ rơi những người khác, mỗi ngày đều bám riết Lâm Thành tôi không gọi ấy là trai mà là không ngừng hét đòi Lâm Thành gả cho tôi, cho đến khi Lâm Thành rời đi…
Á! Mặt mũi này không thể giữ được nữa rồi.
Tôi ôm thân thút thít nũng nịu.
Cô thân ngẩn người: "Tỉnh rồi à?"
“???”
“Chậc, giấc mơ này ngắn quá rồi.”
“…”
Huhu, tôi mất chồng rồi.
Cô thân không ở lại lâu mà nhận được điện thoại thì liền rời đi. Khi đi đến cửa, ấy dừng lại.
Tôi biết ngay, thân vẫn tôi mà.
Tôi trưng ra vẻ mặt "cậu mau giúp tớ đi" thì sau đó…
“Cậu đừng quên bản kế hoạch của khách hàng đấy nhé.”
“…”
Tuyệt vời thật, thân cũng không còn nữa.
6
Cánh cửa lớn đóng lại, một mình tôi đứng trong phòng khách, yếu ớt, đáng thương và bất lực.
Hậu quả của việc gặp được người khiến mình kinh diễm từ khi còn niên thiếu chính là sau này dù bao năm tháng trôi qua cũng không còn nhìn thấy ai khác nữa.
Tôi lớn lên từng năm, từ lời bố mẹ tôi cũng biết được khoảng cách giữa Lâm Thành và tôi lớn đến nhường nào.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tinh-yeu-don-phuong-vi-keo-sua/chuong-3.html.]
Cuộc đơn phương bắt đầu từ thời niên thiếu này định sẵn chỉ có thể chôn sâu trong lòng.
Cho đến khi tôi gặp lại Lâm Thành, ấy đã trở thành khách hàng bên A của công ty chúng tôi, ủy thác chúng tôi vẽ bản thảo cho một công ty con dưới trướng của ấy.
Ban đầu, tôi cứ tưởng là trùng tên trùng họ nên cũng không nghĩ nhiều.
Sau này, vì đối phương liên tục không hài lòng với bản vẽ, thế là tôi đã tự mình đến tận nơi, muốn lắng nghe ý kiến bên A rồi tiến hành chỉnh sửa.
Kết quả là tôi và Lâm Thành lại gặp nhau.
Thì ra, không biết từ lúc nào, cuộc đơn phương trong lòng tôi đã âm thầm nảy nở.
Kể từ đó, mọi thứ trở nên không thể kiểm soát được.
Thế là Douyin trở thành kênh để tôi trút bầu tâm sự cho cuộc đơn phương này.
Trên đó đều là những khoảnh khắc nhỏ nhặt về Lâm Thành mà tôi đã lén lút ghi lại, hơn nữa dưới mỗi video còn kèm theo một ghi cực kỳ mùi mẫn.
Chỉ là vạn lần không ngờ, sự cố lại xảy ra đột ngột đến vậy.
Tôi lại từ đơn phương mà gọi "chồng" luôn.
Huhu, hệ thống đạo đức được hình thành từ nền giáo dục tôi nhận từ nhỏ căn bản không cho phép tôi tiếp tục giả vờ mất trí nhớ để lừa dối Lâm Thành.
Cho nên tôi quyết định phải nói rõ mọi chuyện.
…
Tối, Lâm Thành đã về.
Vừa vươn tay, ấy đã tự nhiên ôm tôi đang đứng ở cửa vào lòng, giọng nói trong trẻo: "Đói không, mang bánh kem dâu tây cho em này."
“…”
Đói sao được chứ, trong nhà toàn là đồ ấy mua cho tôi ăn.
Nghĩ lại thì, khoảng thời gian này, Lâm Thành thật sự đã chăm sóc tôi từng ly từng tý.
Buồn quá.
“Vợ ?”
Có lẽ cảm nhận được tâm trạng tôi đang xuống dốc, Lâm Thành nhướn mày, cúi đầu, ánh mắt nóng bỏng nhìn tôi chằm chằm.
Huhu, tôi thật sự không thể nghe được tiếng "vợ " này nữa.
Một lúc sau, tôi nói ra như thể đã quyết tâm liều chết, chỉ là giọng nói lại vang vọng từng đợt bi ai.
"Lâm Thành, em nhớ ra rồi."
"..."
Không khí chững lại trong giây lát.
Một lúc lâu sau, mặt Lâm Thành không đổi sắc, giọng nói không chút gợn sóng: "Ừm, nhớ ra cái gì?"
Ừm? Sao ấy có thể bình thản vậy chứ?
Tôi thì bị ngã đập đầu nên mới vậy, còn ấy có bị đâu.
Khi nhìn cái vẻ mặt tỉnh bơ của Lâm Thành, tôi bực mình.
Có phải ấy đang trêu tôi không? Để trả thù việc ngày xưa tôi từng quấn lấy ấy sao?
Giây tiếp theo...
"Yên tâm, không có hứng thú với chuyện trả thù."
Bạn thấy sao?