Tình Yêu Đơn Phương [...] – Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi sợ đến lúc đó tôi sẽ không thoát vai được.

Trong phòng khách, tôi mơ hồ nghe có tiếng nói chuyện, tốt quá rồi, Lâm Thành vẫn còn ở nhà.

Phù! Tôi đẩy cửa phòng ngủ bước ra: "Lâm Thành, em..."

Giọng nói chợt ngừng bặt.

Bố mẹ Lâm Thành, những người đang đi du lịch nước ngoài, giờ phút này đang ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm tôi.

Cảnh tượng lập tức đóng băng.

Bố mẹ Lâm Thành đã gặp tôi vài lần hồi nhỏ, sau này, khi ông bà ngoại Lâm Thành mất, họ rất ít khi về, đột nhiên bây giờ gặp lại...

Lâm Thành đứng dậy đi tới, nắm lấy tay tôi, khóe môi nở nụ cười: "Đứng ngây ra đấy gì, chào người lớn đi chứ."

Đúng, tôi phải chào người lớn.

Tôi hé miệng: "Bố, mẹ."

"..."

Bố mẹ Lâm Thành ngẩn ra rất nhanh sau đó đã phản ứng kịp.

"Ơi."

Tôi nhận ra muộn màng, aaa, tôi không còn mặt mũi nào mà sống trên Trái Đất xinh đẹp này nữa rồi.

Lâm Thành ở bên cạnh càng cười tươi hơn, lực nắm tay tôi cũng tăng thêm vài phần.

Xem ra ấy rất hài lòng với phản ứng của tôi.

Tôi... thôi được rồi.

Tôi tưởng đối phó xong là xong.

Giây tiếp theo, mẹ Lâm Thành rất hiền hậu vẫy tay về phía tôi, tôi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh bà.

"Tiểu Doãn à, dì và bố con đã xem những video con đăng rồi."

"..."

"Dì còn tưởng Lâm Thành sẽ độc đến già đấy, thằng bé tính lạnh lùng, còn không biết lãng mạn, gì có nào thích nó chứ."

Từng lời tố cáo, từng chữ đều là sự ghét bỏ.

Tôi???

Dì ơi, có lẽ dì có sự hiểu lầm nào đó về con trai mình rồi.

Mẹ Lâm Thành nắm tay tôi: "Tiểu Doãn, cảm ơn con đã chịu nó, dì về vội quá, cái vòng này coi như là tấm lòng của dì, lát nữa dì sẽ về chuẩn bị một món quà gặp mặt thật tử tế."

Vừa nói, mẹ Lâm Thành vừa tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay bà ra đeo vào tay tôi, nhìn là biết cái vòng này rất đắt tiền.

"Dì ơi, cái này quá quý giá, con không thể nhận."

"Đứa trẻ này, gọi dì gì, gọi mẹ đi, như vừa nãy ấy."

"..."

Huhu, hình như vở kịch này diễn quá lố rồi.

12

Tôi liên tục ra hiệu cho Lâm Thành ấy lại xem như không thấy.

Haha...

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tinh-yeu-don-phuong-vi-keo-sua/chuong-6.html.]

Quả nhiên ấy chỉ cần một người để đối phó với bố mẹ ấy, còn người đó là ai thì hoàn toàn không quan trọng.

Nghĩ đến đây, lòng tôi vô cùng khó chịu.

Sau đó, tôi hơi mất tập trung, đến cả bố mẹ Lâm Thành nói gì tôi cũng không nghe rõ.

Một lúc sau, bố mẹ Lâm Thành chuẩn bị rời đi.

Khi đưa họ ra đến thang máy, đột nhiên mẹ Lâm Thành lườm Lâm Thành một cái, giọng rất nhỏ vừa đủ để tôi nghe thấy.

"Lâm Thành, con phải biết tiết chế một chút, nhìn con kìa, Tiểu Doãn mệt mỏi đến mức nào rồi, mắt cũng thâm quầng cả."

"..."

Lâm Thành nhếch môi, cười đầy vui vẻ: "Vâng."

Quá sức chịu đựng.

Tôi định giải thích, mẹ Lâm Thành vỗ vỗ tay tôi: "Tiểu Doãn à, bây giờ bố mẹ sẽ về chuẩn bị, con yên tâm, mẹ sẽ không để con chịu thiệt thòi đâu."

Chuẩn bị?!

Tôi nhìn cánh cửa thang máy từ từ khép lại trước mắt, liền sực tỉnh, quay đầu nhìn Lâm Thành.

"Dì vừa nói về chuẩn bị?"

"Ừm."

Lâm Thành quay người vào nhà, tôi lập tức lẽo đẽo theo sau, miệng không ngừng hỏi dồn.

"Chuẩn bị gì cơ, Lâm Thành, ..."

Lâm Thành đột nhiên dừng lại, tôi đang luyên thuyên không dứt thì "bộp" một tiếng, đ.â.m sầm vào người ấy.

Khỉ thật! Lưng Lâm Thành bằng đá hoa cương hay sao mà cứng thế.

Tôi theo bản năng buột miệng chửi thề, rồi xoa mũi ngẩng đầu lên, một bóng đen lập tức đè xuống, khi lưng tôi chạm vào tường, đầu óc tôi đã hóa thành một mớ hỗn độn.

Trong con ngươi tôi, khuôn mặt thanh tú của Lâm Thành dần phóng to, tôi bị kẹt trong khoảng không gian ấy tạo ra, dường như không khí xung quanh cũng trở nên loãng đi.

"Mẹ về chuẩn bị sính lễ, chọn ngày lành tháng tốt rồi, cái vòng này là của hồi môn của bà ngoại cho mẹ , mẹ dặn phải đưa cho vợ tương lai của , bây giờ mẹ đã đưa cho em rồi, nó là của em đó."

"..."

Hơi thở nóng bỏng phả vào mặt tôi, giữa hàng lông mày Lâm Thành tràn đầy dịu dàng.

Á á á! Là ý đó sao?!

Không phải chứ.

Lúc này, nội tâm tôi rối rắm vô cùng, hồi điền nguyện vọng đại học tôi còn chưa rối rắm như vậy.

Khẳng định rồi phủ định, lại khẳng định rồi lại phủ định... cứ thế lặp đi lặp lại.

Có lẽ vì hoạt tâm lý quá phong phú, đến mức thể hiện hết ra mặt.

Bất chợt, trán tôi mát lạnh.

Ngón tay cái của Lâm Thành đang vuốt phẳng hàng lông mày nhíu chặt của tôi.

"Giang Doãn, không phải hồi bé em rất ngổ ngáo, rất lanh lợi sao, chỉ cần ra lệnh một tiếng, bao nhiêu đứa trẻ đều nghe lời em, sao lớn lên lại ngốc đi nhiều thế, ngay cả gan cũng nhỏ đi nhiều vậy.”

Ánh mắt Lâm Thành như bùng lên một ngọn lửa, sâu lắng nồng nàn, trán ấy dán vào trán tôi, tôi bị sự thân mật của khoảnh khắc này hành hạ đến phát điên.

"Lâm Thành, chỉ thiếu một , mà em vừa hay xuất hiện, tỉnh táo một chút đi, em không muốn một ngày nào đó..."

Đột nhiên ấy tỉnh ngộ, cảm thấy mình đã sai, tôi không phải người ấy muốn, đến lúc đó, ấy có thể dứt khoát rời đi tôi sẽ phải chống chọi số phận.

"Ư!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...