Tình Yêu Đơn Phương [...] – Chương 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

13

Những lời chưa kịp nói ra đã bị Lâm Thành chặn đứng.

Ban đầu, lực đạo trên môi có chút mạnh, như một sự trừng từ từ, lực đạo càng ngày càng nhẹ, dây dưa triền miên...

Một lúc lâu sau, giọng nói mơ hồ của Lâm Thành tràn ra giữa kẽ môi răng.

"Nếu không phải vì không nỡ, thật sự muốn cạy đầu em ra xem thử."

"..."

"Giang Doãn, thiếu một chỉ cho phép một người có cơ hội xuất hiện đúng lúc."

"..."

"Giang Doãn, bước mà em không dám vượt qua, sẽ thay em."

Tôi khóc đến ngây người, đến mức ngày hôm sau khi Lâm Thành đưa tôi về gặp bố mẹ, mắt tôi vừa thâm vừa sưng.

Đúng vậy, tôi lại mất ngủ bởi vì quá kích .

Nhưng bố mẹ tôi còn kích hơn cả tôi, họ nắm tay Lâm Thành rồi cứ gọi một tiếng "con rể".

Tôi???

Thôi được rồi.

Ngồi trên ghế sofa, bố tôi và Lâm Thành trò chuyện vui vẻ, bố tôi cứ cười toe toét mãi.

Trong bếp, mẹ tôi đang bận rộn, mặt mày rạng rỡ niềm vui.

Ừm, tuyệt vời thật, tôi cứ như người thừa vậy.

À, cũng không phải, giữa chừng, mẹ tôi món ăn hết gia vị, bảo tôi ra siêu thị ở cổng khu dân cư mua gia vị.

Tôi đứng ở cửa, muốn kéo Lâm Thành đi cùng nên cứ nhìn chằm chằm vào ấy.

Kết quả, Lâm Thành đang ngồi trên ghế sofa lại không hề nhận ra, vẫn đang nói chuyện về hình kinh tế gần đây với bố tôi.

Hừ, quả nhiên, của đàn ông đến nhanh đi cũng nhanh, mới có một đêm thôi mà.

Xì!

Mua xong gia vị, trên đường về, tôi gặp được mấy người chơi cùng hồi bé.

Sau khi hàn huyên vài câu, tôi nghĩ mẹ tôi đang đợi gia vị để nấu cơm nên hẹn lát nữa nói chuyện tiếp.

Haiz, thật trùng hợp, đi được một đoạn, tôi lại gặp thêm một người nữa, lại hàn huyên một trận.

Cho đến khi gặp người thứ ba, tôi mới nhận ra có gì đó không đúng. Bởi vì mấy người này đều là những người đã 'ép' Lâm Thành bố khi hồi nhỏ chơi trò gia đình.

Tim tôi thắt lại.

Khi sắp đến dưới nhà, tôi thấy con thân. Trong tay nó cầm một tấm biển chỉ dẫn, đứng ngây ngốc ở đó, đang lườm nguýt tôi.

Một dự cảm mơ hồ chợt lóe lên.

Con thân giật lấy gói gia vị trên tay tôi, mắt long lanh nước: "Nhanh lên đi."

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tinh-yeu-don-phuong-vi-keo-sua/chuong-7.html.]

Theo hướng tấm biển chỉ dẫn, tôi bước từng bước lại gần.

Dần dần, những gương mặt quen thuộc xuất hiện ngày càng nhiều. Bố mẹ tôi, bố mẹ Lâm Thành và cả những người cùng khu phố ngày xưa hay chơi chung lớn lên mỗi người một nơi. Ở cuối con đường mà họ đã chừa ra, Lâm Thành đang đứng đó, ôm một bó hồng lớn.

Cao lớn, dáng người thanh thoát, khí chất mạnh mẽ.

Trong thoáng chốc, dường như tôi thấy lại thần tiên nhỏ năm nào vẫn đứng ở vị trí đó, chỉ một ánh nhìn đã khắc sâu vào tim tôi.

14

Lâm Thành ôm hoa bước về phía tôi.

Khoảnh khắc đặt bó hồng vào tay tôi, Lâm Thành quỳ một chân xuống đất.

"Anh biết em muốn hỏi gì."

"Ngày ông ngoại mất, em đã lặng lẽ quỳ bên cạnh , bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo , rụt rè nói: 'Anh ơi, đừng buồn nữa, sau này em sẽ không quấn lấy bắt cưới em nữa đâu.' Nói xong, em khóc, nước mắt rơi từng giọt từng giọt lại không dám phát ra tiếng."

"Khi đó vẫn chưa hiểu, chỉ biết, bao nhiêu năm qua, luôn rất kháng cự sự gần gũi của người khác. Trong vô thức, hình như luôn mong chờ điều gì đó, đợi chờ điều gì đó."

"Cho đến khi gặp lại em, cuối cùng một cảm giác cũng được an bài lập tức trỗi dậy."

"..."

Huhu, tôi chưa bao giờ thảm như vậy.

Một tay phải ôm bó hồng lớn, tay còn lại thì phải che miệng.

Tôi sợ mình khóc quá lớn.

Đúng lúc này, Lâm Thành lấy ra một cái hộp từ trong lòng, hơi thở của tôi cũng dồn dập hơn nhiều.

Hộp mở ra, tôi sững sờ.

Người ta cầu hôn đều là nhẫn kim cương lấp lánh, sao đến lượt tôi thì lại...

Tôi vội vàng lau khô nước mắt đang nhòe đi, nhìn kỹ lại.

Oa! Tôi vẫn không nhịn được mà bật khóc thành tiếng.

Là hạt đậu tương tư đó!

Không biết Lâm Thành đã dùng cách gì, hạt đậu tương tư mà tôi vẫn nắm chặt trong lòng bàn tay khi vào viện, giờ đã được gắn vào chiếc nhẫn bạc.

"Tiểu Doãn, cưới nhé."

Giữa tiếng reo hò của người thân bè, tôi đưa tay ra.

Tôi cảm nhận được khi Lâm Thành đeo nhẫn cho tôi, tay ấy cũng run rẩy.

Khi nhìn chiếc nhẫn hạt đậu tương tư trên ngón áp út, em vừa khóc vừa cười. Nó không lấp lánh như kim cương lại rực rỡ hơn kim cương rất nhiều.

"Lâm Thành, em đồng ý."

Tôi thấy một tia sáng lấp lánh trong mắt Lâm Thành.

Giây tiếp theo, Lâm Thành đứng dậy, đưa tay kéo thẳng tôi vào lòng.

Nụ hôn đáp xuống kéo dài và dịu dàng...

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...