"Xuân Vũ, ngày mai đám cưới, chị sẽ ném bó hoa cưới về phía em."
Chị họ thì thầm với tôi, ánh mắt vẫn đảo qua đảo lại giữa tôi và Tống Kỳ.
Tôi thích Tống Kỳ từ hồi cấp ba.
Từ thầm đến công khai, rồi đến khi ta nói tôi là lựa chọn đầu tiên để hẹn hò.
Tôi đã bước đi trên con đường này mười năm trời.
Chị họ khuyên tôi đừng có ngồi chờ nữa, chi bằng trực tiếp hỏi ta một câu trả lời dứt khoát.
Bó hoa cưới này, chính là cơ hội.
Sau khi diễn tập đám cưới xong, lúc đi ăn với đám bè, mọi người đều ngầm hiểu ý mà chừa ra hai chỗ ngồi cạnh nhau.
"Tống Kỳ, từ sau khi cậu đi du học, chúng ta đã lâu không gặp rồi nhỉ?"
"Giờ cậu vẫn còn tu Vô Tình Đạo, không chịu đương à?"
Tôi như một cái máy, từng thìa kem trong tay, hồn phách đã sớm bay ra đi đi lại lại bên cạnh, sốt ruột như người chồng chờ vợ trong phòng sinh.
Nếu muốn , ngày mai tôi sẽ bất chấp.
Nếu không muốn, ngày mai tôi vẫn nên ngoan ngoãn ở yên một chỗ thôi.
"Mới hẹn hò thôi, ngày mai ấy sẽ đến, tiện thể dẫn về nhà ra mắt bố mẹ luôn."
Vừa nói, ta vừa giơ ảnh ra, đặt lên mâm xoay bàn ăn.
Mọi người lập tức nhận ra, trong điện thoại là hot girl mạng nổi tiếng gần đây.
Vẻ ngoài tươi sáng rạng rỡ đó xộc vào mắt, tôi lập tức bị kem trong miệng cho đau nhói.
Người có điều kiện tốt, đương nhiên sẽ được ưu tiên.
Lựa chọn đầu tiên cũng chỉ là lúc đó chưa có lựa chọn nào tốt hơn mà thôi.
Trong sự im lặng, đám bè thi nhau nhìn về phía tôi.
Tôi không cần ngẩng đầu cũng biết rõ sự phức tạp trong ánh mắt họ.
Tôi một thìa kem lớn, cho thẳng vào miệng, cố gắng che giấu tiếng nghẹn ngào đang trào lên.
"Vậy Nguỵ Xuân Vũ… suỵt!"
Một người nhanh miệng lập tức bị người bên cạnh ngăn lại.
Miệng tôi vốn đã cứng đờ, giờ bỗng chốc không cam chịu sự im lặng.
"Hỏi tôi à? Tôi cũng đang đương đấy chứ, tôi có tu Vô Tình Đạo đâu."
Nghe vậy, xung quanh càng yên tĩnh hơn, đến cả ánh mắt quan tâm cũng không dám nhìn về phía tôi nữa.
Tống Kỳ một tay khoác vai tôi, giả bộ thân thiết như người nhà.
"Ngày mai là đám cưới chị Giai Giai, ta có đến không? Tôi giúp cậu kiểm tra một chút."
Giọng điệu và thái độ của ta vẫn thân mật như trước, lại khiến tôi cảm thấy giữa hai chúng tôi như cách một dải ngân hà.
Từ khi ta đi du học đến lúc về nước, sáu năm qua, liên lạc giữa chúng tôi không hề đứt đoạn.
Sao lại phải giấu tôi chứ?
Tôi đâu phải loại người bám riết không buông.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tinh-yeu-gia-tao-yncz/chuong-1.html.]
Hay là ta vẫn luôn nghĩ về tôi như thế?
Chị Giai Giai ơi, tôi thật sự đã treo cổ trên một cái cây như thế này rồi.
Sự bướng bỉnh trong xương tủy không cho phép tôi tỏ ra yếu đuối, tôi mỉm cười gạt tay Tống Kỳ ra.
"Cao - phú - soái, là tổng giám đốc của một tập đoàn trong top 100, chắc sẽ dễ dàng vượt qua cửa ải của cậu thôi."
Giữa tôi và Tống Kỳ có một mùi thuốc s.ú.n.g vô hình, khiến đám bè xung quanh không ai dám lên tiếng.
Ngay cả đứa nhanh miệng thiếu suy nghĩ cũng phải bịt miệng lại bằng hai tay.
Đó là trạng thái ban đầu của tôi và ta, đối thủ cạnh tranh.
Nhưng đợi cơn bốc đồng qua đi sau một đêm, khi bình tĩnh lại, tôi lại ôm đầu hối hận trên giường.
Tôi biết tìm đâu ra một tổng giám đốc tập đoàn top 100 đây?
Đến lúc đó không những mất hết mặt mũi, mà còn đẩy mối quan hệ đến mức "sống không gặp, c.h.ế.t không thấy".
Cuộc đời tôi toàn là m.á.u và nước mắt, những ngày thầm được xem như là cơn mưa xuân duy nhất của tôi vào lúc này.
Giờ thì sắp biến thành bão tố rồi.
Tôi bồn chồn đến thẳng hôn lễ, thay xong bộ đồ phù dâu.
Vừa mở cửa, Tống Kỳ đã đứng trước mặt tôi với bộ vest chỉnh tề.
Chàng trai kiêu ngạo, bất khuất ngày nào, giờ đã được thời gian gọt giũa trở nên ôn hòa mà không mất đi sức mạnh.
Chỉ là viên ngọc ấm áp này, chưa bao giờ thuộc về tôi.
Tôi thẳng lưng, lờ ta rồi đi ra ngoài.
Tống Kỳ bước nhỏ đến bên cạnh tôi: "Nếu trai cậu không đến được, tôi có thể giúp cậu chữa cháy."
Sự ăn ý vô hình giữa hai đối thủ cạnh tranh, sự quan tâm thầm lặng dành riêng cho tôi khiến cảm của tôi kéo dài suốt mười năm.
Giờ nhìn lại, tôi lại thấy thật mỉa mai.
"Không cần đâu, chúng tôi sắp kết hôn rồi, ấy nhất định sẽ không vắng mặt đâu."
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của ta, tôi mơ hồ cảm thấy mình đã tổn thương ta.
Tôi dứt khoát quay đầu, nhanh chóng rời đi, dốc hết sức ngăn chặn ý nghĩ đó nảy mầm.
Tôi quay người trốn vào nhà vệ sinh, nhanh chóng gọi điện tìm diễn viên.
"Sếp, có một vở kịch cảm hoành tráng tầm cỡ sử thi, sếp có diễn không?"
Sếp của tôi, Hoắc Tư Châu, là một người cực kỳ đam mê diễn xuất.
Đương nhiên diễn xuất của cũng cực kỳ 'đỉnh', đỉnh đến mức chỉ mình tự cảm nhận được.
Với tư cách là trợ lý của , thỉnh thoảng tôi còn phải ngăn cản diễn lung tung khắp nơi, tránh để đối tác bị "quê độ" mà cứng người như bị điểm huyệt.
Tiền thưởng cuối năm của tôi là được "nữ chính".
Đúng vậy, là nam chính, còn là kiểu tổng tài bá đạo ôn nhu ẩn nhẫn đang rất thịnh hành gần đây.
Sự phản đối kịch liệt của tôi còn khiến buồn bã một thời gian dài, ký hợp đồng cũng không có chút sức lực nào.
Nghe tôi nói có thể diễn kịch, lập tức vui mừng khôn xiết.
"Hợp tác với ai, đạo diễn nào, kịch bản ra sao."
Bạn thấy sao?