Tình Yêu Giả Tạo – Chương 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

"Anh đó, gặp chị họ thôi đã căng thẳng thế này, em mà dẫn về nhà thì sao đây?"

 

Hoắc Tư Châu vô cùng hưởng thụ sự thân mật của tôi, còn vui vẻ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

 

"Cuối cùng chàng rể xấu cũng phải gặp bố vợ thôi."

 

Dưới ánh mắt của vạn người, Hoắc Tư Châu ôm ngang eo tôi bế xuống sân khấu.

 

Tống Kỳ đứng bất tại chỗ dưới khán đài, đôi mắt dán chặt vào người tôi không rời.

 

Hề Trang Tĩnh thấy mình bị lép vế, ánh mắt nhìn chúng tôi đầy vẻ căm hờn.

 

Nhưng chỉ một lát sau, ta lại giãn mặt ra, đắc ý.

 

Cô ta bước đến gần tôi, vẻ mặt như thể đã nhìn thấu mọi chuyện.

 

"Chị Xuân Vũ, không có trai thì cứ nói thật ra, hà cớ gì phải tìm diễn viên đến chữa cháy gì. Nếu đúng là trai thì cũng được thôi, dù sao điều kiện của ta trong giới diễn viên phim ngắn trực tuyến cũng rất ưu tú, thế thì không thể tính là tổng tài thật được."

 

Vừa nói, ta còn không ngừng che miệng cười cợt.

 

Tôi lại giật mình trong lòng.

 

Rốt cuộc mấy cái phim ngắn trực tuyến "fail" mà Hoắc Tư Châu đóng đã truyền đến đâu rồi chứ.

 

Thái độ không giải thích của tôi khiến đa số những người xung quanh đều tin đến bảy tám phần.

 

Tống Kỳ lại như trút được gánh nặng, tôi còn cảm thấy ta hơi mừng thầm.

 

Anh ta đưa tay ra, muốn khuyên can Hề Trang Tĩnh, giúp tôi giải vây.

 

Đúng lúc này, Hoắc Tư Châu lại ôm tôi chặt hơn, bộ dạng cười lạnh đó thật sự có chút khí chất của "chính cung".

 

"Cô căm ghét người cùng giới hơn mình đến mức nào mà phải bịa đặt lung tung như vậy? Bạn trai đâu phải miếng bánh thơm ngon gì mà ai cũng muốn xâu xé."

 

Hề Trang Tĩnh là hot girl mạng có nhan sắc, lại nổi lên nhờ lợi dụng phụ nữ để tạo dựng danh tiếng.

 

Nếu lúc này ta bùng phát, rất dễ bị người khác nói là " chạm đúng chỗ đau", "chó cùng rứt giậu".

 

Cô ta chỉ có thể mỉm cười giữ thể diện, tỏ ra mình rộng lượng và khoan dung.

 

"Tôi chỉ là cảm thấy, con người nên thành thật, không có thì nói không có. Chị Xuân Vũ, chị và Tống Kỳ đều là người quen cũ, thế mà cũng phải tranh cao thấp, thật vô vị."

 

Không có thái độ giả tạo, không có sự nhấn nhá cố ý.

 

Nhưng lại ngầm khẳng định việc tôi tìm diễn viên đến chữa cháy chính là để Tống Kỳ thấy rằng không có ta thì tôi vẫn sống được.

 

Tống Kỳ tiến lên nắm tay ta, thấp giọng ngăn cản.

 

"Đây là đám cưới chị Giai Giai, em đừng quá đáng như vậy."

 

Vừa nói, ta vừa kéo ta ra sau lưng, còn lén lút nhìn tôi với vẻ mặt áy náy.

 

Giờ ra nông nỗi này, Tống Kỳ cũng tin rằng tôi vì không được nên cố vẽ ra màn kịch này sao?

 

Nhưng hình như, tôi quả thật đã nghĩ như vậy và cũng đã như vậy.

 

Chị Giai Giai và rể thấy màn chiến trận hoành tráng thế này, đều đến tìm tôi.

 

"Tiểu Vũ à, đây là..."

 

Chị Giai Giai thấy sắc mặt tôi không vui, không biết phải hỏi thế nào.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tinh-yeu-gia-tao-yncz/chuong-3.html.]

 

Hoắc Tư Châu che chắn tôi ra sau lưng khiến sự ý của họ đều chuyển sang .

 

"Chúc chị họ, rể tân hôn hạnh phúc, em là Hoắc Tư Châu, trai của Tiểu Vũ. Đây là những món quà cưới chúng em tặng hai người."

 

Câu nói này giống như một tín hiệu, lời vừa dứt, một người mặc đồ đen lập tức dùng hai tay dâng lên một phong bao lì xì lớn.

 

"Đây là chút lòng thành của chúng em." Vừa nói, Hoắc Tư Châu còn cố hạ thấp giọng.

 

"Hy vọng bên phía bác trai bác , chị họ có thể giúp một tay, em thực sự rất thích Tiểu Vũ."

 

Dù giọng bị hạ thấp, những người xung quanh đều có thể nghe thấy.

 

Thái độ cực kỳ chân thành, khiến thân phận vị hôn phu của tôi tăng thêm rất nhiều độ tin cậy.

 

Chị họ nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi, ngay khoảnh khắc phong bao lì xì lớn được đưa vào tay ấy, ánh mắt đó lập tức trở nên sáng rõ.

 

"Dễ thôi, chỉ cần Tiểu Vũ thích, chị là chị họ, nhất định phải giúp đỡ."

 

Hoắc Tư Châu vung tay một cái, tất cả những người mặc đồ đen bưng quà đều đi theo sau lưng chị họ.

 

Hàng dài chỉnh tề như thế này, tôi chỉ từng thấy trong phim cung đấu.

 

Thấy chị họ vui vẻ đi vòng quanh, tôi lập tức thả lỏng cảm tươi cười.

 

Đúng là đã học được thứ gì đó từ phim ngắn trực tuyến thật.

 

Vậy thì cứ giữ đạo diễn phim đó lại đi.

 

Cuộc đối đầu này, cuối cùng có vẻ như tôi thắng thế hơn.

 

Trên thực tế, tôi lại tổn thất nặng nề.

 

"Sếp, những món quà đó, là phúc lợi nhân viên của , đúng không?"

 

Hoắc Tư Châu không nói gì, chỉ một mực cười thầm lắc đầu.

 

Tôi điên cuồng véo nhân trung, liên tục bật một vạn lần bài "Đồng hồ quay ngược".

 

Như vậy có phải là có thể quay lại, tát cho cái đứa c.h.ế.t vì sĩ diện không màng ví tiền phải chịu khổ kia một trận không.

 

Chị Giai Giai nghĩ là tôi đã thông suốt rồi, không còn treo cổ trên cái cây Tống Kỳ này nữa.

 

Cho nên mới tạm thời tìm một diễn viên đến "chữa cháy", chị ấy cũng vô cùng phối hợp.

 

Cô ấy tưởng mấy món quà đó là đồ giả, kết quả một tờ giấy chứng nhận thẩm định trang sức chuyên nghiệp rơi ra.

 

Số tiền lớn trên đó suýt chút nữa khiến ấy choáng váng, vội vàng gọi chồng đến cùng xác nhận.

 

Sau đó ấy run rẩy gọi điện cho tôi, "Dù có treo cổ c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t trên cái cây này!"

 

Chị Giai Giai ơi, em thật sự sắp phải đi tìm một cái cây để treo cổ rồi.

 

Ba triệu tệ chứ có phải ba trăm tệ đâu.

 

Tôi đâu biết sĩ diện của tôi lại đáng giá đến thế.

 

"Sếp, có thể trả góp không lãi suất được không?"

 

"Không!"

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...