Tình Yêu Giả Tạo – Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

"Bé ngoan, ai thế con?"

 

"Chị Xuân Vũ, vị hôn phu đến gặp mặt gia đình sớm thế sao?"

 

Hề Trang Tĩnh và mẹ tôi lần lượt xuất hiện, không cho tôi một chút cơ hội nào để thở.

 

Trời ơi, con bảo ông phù hộ cho con ăn nói trôi chảy, sao ông không phù hộ cho con nói những điều tốt đẹp vậy?

 

Sự việc đến nước này, chỉ còn biết trông cậy vào thôi, sếp!

 

Tôi vòng hai tay ôm lấy cổ Hoắc Tư Châu, kiễng chân hôn .

 

Anh giật mình đứng thẳng đơ, để mặc tôi kéo vào trong nhà.

 

Tống Kỳ vốn định chạy ra ngoài để đưa Hề Trang Tĩnh vào nhà.

 

Khi thấy tôi hôn Hoắc Tư Châu, ta thậm chí còn không biết mình định gì nữa.

 

Mẹ tôi cũng giật mình.

 

Tôi hôn một cái, "đóng băng" ba người.

 

Mãi đến khi tôi đóng cửa lại, Tống Kỳ mới cúi đầu đưa Hề Trang Tĩnh vào nhà.

 

Tôi thấy mẹ tôi kinh ngạc đến nỗi những nếp nhăn nơi khóe mắt cũng giãn ra hết, nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm.

 

Đến nước này, tôi không thể vì cái thể diện hão huyền mà tiếp tục bịa chuyện lừa dối mẹ nữa.

 

Tôi kể toàn bộ chuyện đã hôm qua, ngoại trừ chuyện tôi thầm thích Tống Kỳ.

 

Kể cả hành trong lúc cấp bách vừa rồi, tôi cũng giải thích rõ ràng từng li từng tí.

 

"Bé ngoan à, ba triệu tệ."

 

Mẹ tôi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, cũng giống tôi, chỉ nhớ mỗi cái thể diện kia lại đáng giá ba triệu tệ, suýt nữa thì ngất xỉu.

 

"Hay là con tìm chị họ con giải thích rõ ràng, trả lại hết quà cho tổng giám đốc Hoắc đi."

 

Vừa nói, bà vừa cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho chị Giai Giai.

 

Hoắc Tư Châu lập tức đứng dậy chặn mẹ tôi lại: "Dì ơi, không cần trả lại đâu ạ, cháu cam tâm nguyện."

 

Hừm, hình như câu này tôi đã từng nghe ở đâu rồi thì phải.

 

Giây tiếp theo, ngượng ngùng nhìn tôi, như thể đã hạ quyết tâm, quỳ một gối xuống trước mặt tôi.

 

"Tiểu Vũ, thích em, sẽ dùng hành để chứng minh, không hề diễn, tất cả đều là cảm thật lòng."

 

Tôi, mẹ tôi: ?

 

Lời tỏ đột ngột này khiến tôi trở tay không kịp.

 

Anh đang lấy tôi ra để trải nghiệm cuộc sống, nâng cao kỹ năng diễn xuất à?

 

Nhớ lại từ khi tôi đi đến nay, không ít lần tôi phải khuyên can vì diễn quá "gượng gạo".

 

Dẫn đến sau này tôi luyện được kỹ năng nhìn thoáng qua là biết sắp "diễn" linh tinh, sau đó chặn đứng trong một giây.

 

Thế nên chuyện thích tôi, tôi tuyệt đối không dám tin.

 

Dù sao thì chuyện cổ tích kiểu hoàng tử Lọ Lem, xem chơi thì được, chứ tin thật thì không nên.

 

Nhưng tôi nhìn Hoắc Tư Châu, đúng là có vẻ nghiêm túc thật.

 

Nhà bà ngoại tôi ở một làng chài hẻo lánh, nằm gần biển, sống nhờ vào biển cả.

 

Anh, một thiếu gia từ thành phố lớn, ngày nào đến đây cũng theo dì cả, cậu hai của tôi ra khơi.

 

Học cách nhận biết loại cá nào có thể đánh bắt, loại nào không.

 

Đến ngư trường còng lưng học cách cho cá ăn.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tinh-yeu-gia-tao-yncz/chuong-5.html.]

 

Vốn là một thiếu gia trắng trẻo thanh tú, giờ đây đã đen sạm đi không chỉ một tông.

 

Mỗi lần đứng trên thuyền, từ xa vẫy tay với tôi, còn nhe hàm răng trắng sáng, chắc chắn đó là .

 

Tôi nhìn con thuyền chở lênh đênh trên biển xa, thỉnh thoảng lại tự hỏi, Hoắc Tư Châu thích tôi thế nào vậy? Nếu là để trải nghiệm cuộc sống, giờ này chắc cũng đã đủ rồi chứ?

 

Ở đây muỗi nhiều, nắng lại gay gắt đến mức người ta choáng váng đầu óc.

 

Sau khi người bố bạo lực của tôi bất ngờ qua đời ở công trường, mẹ tôi đã đưa tôi trốn đến đây.

 

Ở đây không có nhiều người muốn ở lại, ngay cả những người lao trẻ tuổi nhất trong làng cũng đều là người trung niên ngoài bốn mươi.

 

Ở đây không kiếm được bao nhiêu tiền, lại là những ngày tháng tôi cảm thấy thoải mái và tự do nhất.

 

Một nơi đầy rẫy nghèo khó và bất lực như vậy, Hoắc Tư Châu lại rất vui vẻ, còn được phần lớn dân làng mến.

 

Anh nói với tất cả mọi người rằng đang theo đuổi tôi, muốn học cách để trở thành một chàng rể tốt của làng chài.

 

Đến cả đứa cháu trai vừa mới biết nói cũng quấn quýt quanh gọi " rể đẹp trai, rể đẹp trai".

 

Hằng ngày đều lấy vật liệu sẵn có để những món quà nhỏ tặng tôi, không hề trùng lặp.

 

Ngay cả khi ban ngày mệt mỏi như vậy, buổi tối khi tôi đi ngang qua cửa sổ phòng , vẫn thấy đang việc trên máy tính.

 

Không còn những màn "diễn sâu" chen ngang trong giờ việc như trước, giờ đây lại trở nên điềm đạm hơn.

 

Trước đây, mỗi lần tôi ngăn cản Hoắc Tư Châu diễn xuất gượng gạo, lại sầu não ủ ê.

 

Sau đó tôi sẽ không kìm được mà mềm lòng đi khuyên nhủ , dù tôi nhỏ hơn một tuổi.

 

Tôi cứ tưởng các cậu ấm đều phải dỗ dành mới chịu đi .

 

Giờ thì xem ra, tôi rất nghi ngờ có mục đích khác.

 

Điều khiến tôi không ngờ hơn nữa là, Tống Kỳ lại đến tìm tôi.

 

Trước khi Hoắc Tư Châu đến ngư trường, nhờ tôi đi lấy kiện văn thư.

 

Tôi lái chiếc xe ba bánh nhỏ duy nhất của nhà bà ngoại, đến điểm tập kết bưu kiện.

 

Phát hiện Tống Kỳ đang hỏi thăm chủ cửa hàng về chỗ ở của tôi.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, đôi mắt hơi mệt mỏi của ta bỗng sáng rực lên.

 

"Tiểu Vũ, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cậu rồi."

 

Tống Kỳ đột ngột xông tới ôm chầm lấy tôi, tôi vẫn còn ngây ra, hoàn toàn không kịp phản ứng.

 

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, trước khi sắp sửa đi du học nước ngoài, ta từng một mình theo tôi đến đây.

 

Cũng chính tại bờ biển này, ta đã nói với tôi rằng tôi là lựa chọn số một của ta.

 

Đoạn ký ức mập mờ lại mang theo chút hy vọng này, khiến cho làng chài hẻo lánh nhỏ bé của tôi trở nên đặc biệt hơn.

 

Nhưng giờ đây, tôi lại có cảm giác như nước biển mặn chát lạnh lẽo cứ thế đổ thẳng vào lòng.

 

Hóa ra ta không hề quên, vẫn luôn nhớ mãi.

 

Nhưng ta vẫn không chọn tôi, cũng không thẳng thắn nói với tôi.

 

Từ ngôi làng này đến thị trấn có nhà nghỉ vẫn còn một đoạn đường khá dài.

 

Đưa ta ra ngoài, tôi ước chừng phải tới tối mới về được.

 

Trời tối đường lại gập ghềnh, tôi đành phải lái chiếc xe ba bánh chở ta về làng.

 

Mẹ tôi không rõ những chuyện rắc rối giữa tôi và Tống Kỳ, vừa thấy Tống Kỳ đến là vui vẻ ra đón.

 

Hoắc Tư Châu đang bận rộn trong bếp cùng bà ngoại tôi, nghe thấy tiếng đi ra thì sững lại.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...