Làng tôi sắp bị giải tỏa, ước tính nhà tôi sẽ đền bù khoảng một trăm triệu tệ.
Tôi hí hửng báo tin cho trai, ai ngờ ta lại hiểu nhầm là nhà ta sắp đền bù.
Tôi còn chưa kịp đính chính thì ta đã phũ phàng :
“Chia tay đi, em không xứng với nữa.”
Ngay sau đó, ta công khai chuyện cảm với thanh mai trúc mã:
【Từ nay trở đi, nợ của ba, tiền thuốc của mẹ, cả nửa đời sau của người con của tôi, tôi đều có thể gánh vác rồi.】
1
Ba tôi là cán bộ về hưu, vừa nghỉ ngơi vài tháng thì nhận tin làng sắp giải tỏa.
Tôi lập tức muốn báo tin mừng cho trai, ba lại nhanh tay giật lấy điện thoại của tôi:
“Chu Tuấn à, tiền phẫu thuật của mẹ cháu không cần lo nữa đâu, nhà cháu sắp đền bù rồi, tiền đền bù lên đến cả trăm triệu, sau này cưới Đường Ninh, hai đứa sẽ sống sung sướng.”
Anh ta ngập ngừng một lúc, trong giọng đã lộ rõ sự vui mừng không giấu nổi:
“Nhà… nhà cháu sắp đền bù thật ạ?”
“Chú là… nhà cháu hả ?”
Tôi định lên tiếng đính chính, ba lại gật đầu xác nhận:
“Ừ, coi như đi, là một đồng nghiệp cũ của đó. Dù gì trong mười dặm quanh đây, chỉ có làng mình sắp bị giải tỏa.”
Chu Tuấn lập tức tin ngay, vì trước đây ba tôi từng ở cơ quan có nhiều nguồn tin nội bộ sớm.
Anh ta vui đến mức không lời cảm ơn, cúp máy luôn.
Tôi u oán ba:
“Ba à, sao ba không rõ là nhà mình chứ không phải nhà ấy, ba khiến Chu Tuấn hiểu lầm rồi.”
Ba tôi lườm tôi một cái:
“Nhà mình chẳng phải là của con sao? Con không định lấy nó à? Vậy thì có gì sai?”
“Ba cố ý để nó hiểu lầm đó, ba muốn thử xem Chu Tuấn là người như thế nào! Nếu nó thật sự sẵn sàng cưới con ngay cả khi tưởng nhà mình đền bù, thì khi nhận tiền, ba sẽ đưa một nửa cho hai đứa, coi như của hồi môn.”
Tôi và Chu Tuấn nhau bốn năm, cảm rất ổn định, tôi tin ấy có thể vượt qua thử thách này.
Tôi vội vàng đến bệnh viện tìm , đi thẳng đến phòng bệnh nơi mẹ đang điều trị.
Chúng tôi mới ra mắt bố mẹ không bao lâu thì mẹ chẩn đoán suy thận giai đoạn cuối.
Bác sĩ cần sáu trăm ngàn để ghép thận, không thì chẳng sống bao lâu.
Ban đầu tôi thấy Chu Tuấn vì chuyện tiền nong mà buồn bã rầu rĩ, giờ thì ổn rồi–của trời rơi xuống, nhà không cần lo khoản nợ, mẹ cũng có thể điều trị tốt.
“Dì ơi, cuối cùng dì cũng không cần lo chuyện tiền ghép thận nữa rồi ạ!”
Tôi hào hứng đẩy cửa bước vào, ai ngờ mẹ Chu Tuấn bỗng thay đổi thái độ, ánh mắt đầy mỉa mai hừ một tiếng.
“Tôi biết rồi, khỏi cần nhắc.”
“Nhà tôi gặp chuyện tốt, vui còn hơn ai hết, sao hả? Còn chưa cưới mà đã nhăm nhe tiền nhà tôi rồi?”
Nụ đông cứng trên mặt tôi, lòng chợt lạnh đi một nửa.
Từ lúc bà ấy phát bệnh, nhiều người đã khuyên tôi nên chia tay sớm.
Nhưng tôi vẫn không nỡ, vì Chu Tuấn luôn dịu dàng và quan tâm, dạo gần đây còn cật lực đi ba công việc để lo viện phí.
Ba mẹ tôi giúp tìm bệnh viện, còn tôi thì phụ ấy kiếm tiền.
Mẹ thường nắm tay tôi, sẽ coi tôi như con , mong tôi cưới ngay sau khi tốt nghiệp.
Vậy mà giờ, chỉ vì nghĩ nhà mình sắp đền bù, thái độ liền thay đổi như sao?
Ngay cả Chu Tuấn, người luôn nhẹ nhàng với tôi, cũng lạnh lùng :
“Chia tay đi.”
“Nhà chia trăm triệu, chúng ta không còn cùng một đẳng cấp nữa rồi.”
Ngoài cảm giác tim đau như bị kim đâm, tôi còn thấy nực .
Thật sự bị ba tôi trúng rồi.
Tôi vốn định rõ chuyện giải tỏa, bây giờ xem ra, cũng chẳng cần thiết nữa.
“Coi như tôi mù mắt.”
Tôi quay người định rời đi, mẹ ta, người từ lúc phát bệnh luôn yếu ớt, bỗng dưng ngồi bật dậy, sắc mặt chanh chua cay độc:
“Cái gì mà mù mắt, con trai tôi quen lâu như thế, là lợi dụng nó thì có!”
“Nếu biết điều, thì nên chủ rời khỏi nó lúc này. Chứ không phải nghe nhà tôi đền bù là liền chạy đến đeo bám! Tôi chưa từng gặp nào mặt dày như !”
Bà ta đầy lý lẽ khiến tim tôi đập thình thịch vì tức.
Chu Tuấn cũng đứng bên thở dài, bộ như rất thất vọng:
“Đường Ninh, gia cảnh và học vấn của em đều hơn , mà em vẫn luôn chủ với , nếu không có mục đích gì, thì ai tin ?”
Tôi thật lòng với họ, mà họ lại nghi ngờ tôi có ý đồ?
Tôi kìm giọng đang run run, hỏi lại:
“Vậy giờ không còn là người một nhà đúng không?”
Chu Tuấn quay mặt sang chỗ khác, “Tất nhiên là không rồi. Mẹ đúng, em nên biết mình không xứng với , đừng cản trở vào lúc quan trọng này.”
Vừa dứt lời, một giọng chanh chua vang lên từ cửa phòng:
“Mọi người đến mà xem, cũ nghe nhà tôi đền bù, liền chạy tới quấn lấy A Tuấn nhà tôi! Vì tiền mà không cần sĩ diện luôn!”
Tôi quay đầu lại thì thấy Tạ Vũ, em thanh mai trúc mã của Chu Tuấn, đang khoác tay ta, giọng cao chói tai khiến cả khu phòng bệnh phải ló đầu ra hóng chuyện.
Cô ta tôi khinh khỉnh:
Bạn thấy sao?