Khi tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi, thì nghe của Trần Nhuận Tri lí nhí: “Hình như em rơi nhẫn rồi...”
Thế là Trần Nhuận Tri lập tức gọi tôi lại, bắt tôi ở lại để cùng tìm chiếc nhẫn đó.
Có người bức mắng ta:
“Trần Nhuận Tri, đầu óc có vấn đề à?
Trịnh Nhược Tô có đậy gì đâu, sao ấy thấy cái nhẫn?”
Nhưng Trần Nhuận Tri không hề dao ,
chỉ chăm chăm tôi.
“Trịnh Nhược Tô, phiền em phối hợp một chút.”
“Tìm rồi thì em có thể đi.”
11
Tôi hỏi Trần Nhuận Tri:
“Nếu tôi là tôi không lấy, có tin không?”
Anh vẫn cố chấp:
“Chỉ cần mở túi ra là biết ngay thôi.
Nếu em đang vội, thì kiểm tra túi của em trước đi.”
Tôi vừa định bước đi, lại kéo tôi lại.
“Trịnh Nhược Tô, em phối hợp một chút chẳng phải là xong chuyện sao?”
Tôi lập tức ném chiếc túi xách vào tay .
“Trần Nhuận Tri, nếu vu oan cho tôi, thì phải trả giá.”
Anh thô bạo kéo khóa túi, rồi đổ toàn bộ đồ bên trong lên ghế sofa.
Khăn giấy, son môi, sạc dự phòng và chìa khóa rơi vương vãi khắp nơi.
Ngay sau đó, có một vật gì đó lăn từ trong túi ra, lăn lộc cộc theo mép ghế rồi rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng va chạm.
Trần Nhuận Tri sải bước đi tới, một chân dẫm lên chiếc nhẫn dưới đất.
Rồi tôi bằng ánh mắt “quả nhiên là thế”.
Nhưng đến khi cúi người nhặt chiếc nhẫn lên xem kỹ, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Chiếc nhẫn đó chính là một trong hai chiếc nhẫn đôi mà từng tự tay , sau khi tôi đồng ý để theo đuổi.
Anh đã đặc biệt đến tiệm chế tác bạc, tự mình ra từng chiếc một.
Chiếc của tôi còn khắc tên lên bằng tay.
Lúc tôi sâu đậm nhất, đã dùng cách đó để thể hiện quyền sở hữu, rằng tôi là người của .
Anh còn dạy tôi: “Nếu có ai tỏ với em, hãy đưa chiếc nhẫn này ra, cho họ thấy rõ tên trai em khắc trên đó, để họ biết em đã có người trong lòng.”
Sau khi chia tay, tôi tháo chiếc nhẫn ra.
Vì chưa nghĩ ra nên xử lý thế nào, tôi cứ để nó mãi trong túi xách.
Không ngờ hôm nay lại ra một hiểu lầm lớn như .
Bạn của Trần Nhuận Tri tỏ ra rất tò mò, hớn hở cũng muốn xem thử chiếc nhẫn đó.
Ai ngờ khi ta đứng dậy, chiếc nhẫn lại từ vạt váy của rơi xuống, lăn lộc cộc một lần nữa về phía chân của Trần Nhuận Tri.
Bạn vội vàng giải thích:
“Trần Nhuận Tri, em không biết gì cả…”
Nhưng tôi đã sớm nhận ra—khi Trần Nhuận Tri khó tôi, trên gương mặt ta ánh lên vẻ đắc ý.
Dù sao… ấy vẫn còn quá trẻ, phải dùng đến cách này để thử lòng Trần Nhuận Tri xem có thật lòng hay không.
12
Tôi bước đến trước mặt Trần Nhuận Tri, hỏi thẳng:
“Giờ sự thật đã rõ ràng, còn gì để không?”
Thế mà vẫn nhất quyết không chịu xin lỗi vì đã vu oan cho tôi.
Thay vào đó, nắm lấy chiếc nhẫn, viện cớ quanh co: “Chiếc nhẫn này cũng là tôi tặng cho em mà.”
Tôi liền phẩy tay, ra vẻ không mấy để tâm: “Vậy thì hay quá, trả lại luôn.”
Mọi người xung quanh đều lên tiếng khuyên Trần Nhuận Tri xin lỗi, ta vẫn kiên quyết không mở miệng.
Còn ta thì đứng một bên, giữ nguyên thái độ thờ ơ như chẳng liên quan đến mình.
Thế là tôi rút điện thoại, gọi thẳng cho cảnh sát, chờ họ đến giải quyết.
Trần Nhuận Tri trừng mắt tôi, ngỡ ngàng như thể không thể tin tôi lại căng đến mức này.
Chuyện chia tay rồi vẫn giữ sự tôn trọng tối thiểu— Trần Nhuận Tri chưa bao giờ cho tôi điều đó, thì tôi cũng không ngu ngốc mà cứ bám víu vào ký ức cũ để mặc ta tùy tiện tổn thương tôi nữa.
Huống hồ cái trò “ra oai trước mặt ” này... Là do ta không suy nghĩ kỹ, nóng đầu liều, kết quả ra sao thì chỉ có thể trách chính ta mà thôi.
Cuối cùng, vụ việc kết thúc bằng việc Trần Nhuận Tri phải xin lỗi và bồi thường 250 tệ tiền tổn tinh thần.
Tôi cầm số tiền đó ném thẳng vào người Trần Nhuận Tri.
“Cầm lấy mà đi rửa lại đôi mắt của cho sáng ra đi.”
13
Về sau, những kiểu hành như nhảy nhót trong bar, dọa nhảy lầu… để chứng minh có hay không, thường xuyên xảy ra.
Mối quan hệ của Trần Nhuận Tri cũng chẳng kéo dài bao lâu, cuối cùng vẫn là chia tay.
Tôi biết tin đó qua một cuộc gọi từ .
Anh ta kể lại bằng giọng điệu rất nhẹ nhàng, như thể đang kể chuyện :
“Ông trời thật có mắt. Hai người đó chia tay nhanh đúng là đáng đời.”
Tôi không đưa ra bất kỳ bình luận gì về Trần Nhuận Tri.
Anh ta , tôi nghe, rồi sau đó quên luôn.
Cuối cuộc gọi, kia lại bất ngờ nhắc đến tôi:
“Nếu là cậu, chắc chắn sẽ không xúi Trần Nhuận Tri đi vu khống người khác đâu.”
Thì ra, cái chiêu trò ngày hôm đó, mọi người đều thấy rõ ràng.
Thế nên họ mới cố khuyên Trần Nhuận Tri đừng bậy.
Chỉ là khi đó, sự trong sạch của tôi— so với màn thử lòng trẻ con của ta— chẳng đáng một xu.
Muốn chinh phục trái tim của một 21 tuổi, luôn phải trả giá bằng một vài điều gì đó.
Trần Nhuận Tri đã “thành công”… khi tự tay đẩy bè mình về phía tôi, rồi để họ coi như một cái máy tạo chuyện , giúp cuộc sống nhàm chán của họ thêm chút thú vị.
Sau đó, vì sợ tôi thấy nhàm chán, ta lại đem mấy chuyện buồn đó kể cho tôi nghe.
Tôi chỉ gượng gạo hai tiếng, bên kia liền hỏi: “Không buồn à? Vậy để tôi đi hóng thêm rồi kể tiếp.”
Tôi vội vàng đáp: “Không cần đâu, không cần thật mà.”
Nhưng ta lại lên mạng đọc phải mấy thứ linh tinh, rồi học những "kiến thức" linh tinh nốt.
“Anh hiểu rồi, hiểu mà. Phụ nữ ‘không’ tức là ‘có’ đấy.”
14
Tôi nhận cuộc gọi từ Trần Nhuận Tri.
Anh trong nhà vẫn còn vài món đồ của tôi, hỏi tôi muốn tự đến lấy hay để mang qua thì tiện hơn?
Đồ tôi để lại ở nhà ta đúng là khá nhiều, nghĩ mãi cũng không ra có thứ gì đáng để tôi tự mình đến lấy, hoặc khiến ta phải cất công mang đến.
Huống hồ, ngay lúc vừa chia tay, ta chưa từng nhắc đến chuyện này, mà giờ lại chủ đề cập—mục đích rõ rành rành.
Tôi chẳng còn muốn dính líu gì đến Trần Nhuận Tri nữa, nên thẳng thừng với ta:
“Anh cứ tiện tay gom lại rồi tìm cái thùng rác nào gần đó mà vứt đi.”
Rồi tôi đoán rằng tối nay Trần Nhuận Tri sẽ đến chờ dưới nhà tôi, nên quyết định ở nhờ nhà .
Tôi đem chuyện “dự đoán nhỏ” này chia sẻ với người chung của Trần Nhuận Tri, kết quả là sau giờ tan , ta thật sự canh sẵn như rình mồi, núp sau một gốc cây lớn gần tòa nhà chung cư nhà tôi.
Khi Trần Nhuận Tri vừa đến, người kia liền nhắn tin cho tôi:
“Thỏ thật sự đến rồi.”
Anh ta còn gửi kèm một tấm ảnh— qua ô cửa xe vừa hạ xuống, cánh tay Trần Nhuận Tri vẫn như thường lệ đưa ra ngoài, kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay, vẻ mặt trông buồn bã và đơn đến lạ.
Tôi không biết lúc ấy, liệu có nhớ đến cái ngày cũng đứng đó chờ tôi, chỉ để khuyên tôi hãy thử người khác.
Khi đó tôi không để ý biểu cảm của , có lẽ là thư thái và nhẹ nhõm.
Dù sao thì, có quá nhiều con đường đã chắn ngang giữa hai chúng tôi rồi.
Anh có , tôi có người —thì chuyện quay đầu chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Trần Nhuận Tri đứng bên dưới chăm chăm vào ô cửa sổ tối om của tôi suốt nửa tiếng, hút hết hai bao thuốc mới chịu rời đi.
Người kia lại nhắn cho tôi: “Trần Nhuận Tri nghiện thuốc nặng thật, suýt nữa thì tôi sặc chết.”
15
Đến ngày thứ ba sau cú “quay xe thất bại,” Trần Nhuận Tri mò đến tận công ty tôi.
Anh ta cố chọn đúng giờ việc để đến.
Lễ tân liền nhắn tin cho tôi: “Chị Trịnh ơi, tra nam đến rồi, chị tuyệt đối đừng ra nhé.”
Thế là lễ tân giả vờ gọi điện báo với tôi, rồi bảo Trần Nhuận Tri cứ ngồi chờ ở sảnh.
Kết quả là ta chờ mãi chờ mãi, đến khi nhân viên công ty đã về hết sạch, mới nhận ra—tôi đã sớm rời khỏi công ty từ cửa thoát ở tầng hầm.
Sau khi chút cảm cuối cùng giữa tôi và Trần Nhuận Tri tan biến, tôi xem mọi hành của ta bây giờ là sự dây dưa phiền toái.
Việc ta còn bám lấy tôi, trong mắt tôi chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
Cái thói mê đắm vẻ ngoài trẻ trung kia—là thứ đã ăn sâu vào máu ta, không thể thay đổi .
Anh ta quay lại tìm tôi, chắc chắn là vì một lý do nào đó.
Có thể là vì tôi, với sự từng trải của tuổi tác, đã đánh bại trẻ ngày trước.
Nên ta mới đành chấp nhận: cưới một người phụ nữ lớn tuổi cũng .
Nhưng tôi thì vẫn đang tìm kiếm một người— một người không bận tâm đến tuổi tác hay ngoại hình, một người đồng điệu với tôi cả về tâm hồn lẫn tinh thần, một người thật lòng muốn cưới tôi về một cách rạng rỡ và đường hoàng.
Người đó có thể là bất kỳ ai, ngoại trừ Trần Nhuận Tri.
16
Lần bị Trần Nhuận Tri “chặn đầu” là lúc tôi đang ăn món cá nướng thích ở quán quen.
Anh ta không chút khách sáo, ngồi xuống ghế đối diện, tôi đang ăn ngon lành với vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy hối hận vì cái tính tham ăn của mình— chỉ vì miếng ăn mà lại vô tạo thêm cơ hội cho Trần Nhuận Tri xuất hiện trong cuộc sống của tôi.
Anh ta ngồi đối diện tôi, bắt đầu những lời mà muốn tôi nghe: “Anh gọi điện cho em không .”
Bạn thấy sao?