Khi Trầm Ngộ đạp cửa bước vào, tôi đang ngồi vắt ngang lên người một người mẫu nam mà tôi mới “chấm” mấy hôm nay, tay ôm cổ người ta, miệng thì cắn loạn lên mặt.
Trang điểm đậm chất quyến rũ, tóc xoăn sóng lớn đầy mê hoặc, mặc bộ đồ nóng bỏng tôn dáng hết cỡ.
Nghe tiếng , tôi theo bản năng quay đầu lại.
Trong mắt còn vương chút lả lơi, đã thấy gương mặt đầy u ám của Trầm Ngộ.
Tôi còn hôn thêm một cái lên môi nam người mẫu, rồi mới lười nhác leo xuống khỏi người ta.
Mặt Trầm Ngộ đen như đáy nồi, ánh mắt gã người mẫu kia sắc bén như muốn lột da xẻ thịt.
Tôi vuốt tóc, vỡ không khí căng thẳng trước:
“Sao tới đây?”
Anh ta nghiến răng ken két, giọng trầm thấp rõ từng chữ:
“Tống Vân Vi, em dám chuyện này?”
“Có gì mà không dám? Anh chơi của , tôi chơi của tôi.” Tôi càng càng thấy hơi chột dạ: “Làm người thì phải công bằng chứ, nuôi bồ nhí bên ngoài tôi cũng có ầm lên.”
Chột dạ không phải vì bị bắt gặp đang chơi trai, mà vì tôi cắm sừng ta — lại còn dùng tiền của chính ta.
08
“Giám đốc Trầm, sao ngài lại qua đây? Tôi tìm ngài ở phòng VIP mãi mà không thấy.”
“Lý Thanh Mạch tôi đã đưa tới rồi, thật xin lỗi, tôi không biết ấy là người của ngài.”
Tôi nghiêng đầu ra ngoài, thấy một người đàn ông mập mạp đang dắt tay bồ nhỏ đi tới.
Thì ra tên là Lý Thanh Mạch.
Trầm Ngộ vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt thậm chí không buồn liếc qua bên đó.
Ngược lại, Lý Thanh Mạch thì như chim én về tổ, dang tay vừa khóc vừa nhào vào lòng ta:
“Chồng ơi, em sai rồi, không nên nũng với , lại càng không nên giấu đi thêm.”
Tôi: “…………”
Gọi xong, ta theo ánh mắt của Trầm Ngộ sang tôi, chu môi một cái rồi lại rúc vào lòng ta, giọng nhỏ nhẹ nũng nịu:
“Chồng ơi~”
Tiểu tam mà dám đứng ngay trước mặt chính thất gọi chồng người ta là “chồng”, chắc đây gọi là khiêu khích trắng trợn nhỉ?
Tôi thì không để tâm, chỉ thấy hơi ghê tởm một chút.
Tội nghiệp là ông mập vừa đi tới.
Tôi không quen ông ta, hình như ông ta nhận ra tôi.
Ông ta tôi, rồi nam người mẫu rõ ràng vừa bị tôi “dày vò”, rồi lại sang Trầm Ngộ và bồ nhỏ đang trong vòng tay nhau.
Trong chưa đầy một phút, nét mặt ông ta đổi sắc hơn chục lần.
Trong các gia đình liên hôn doanh nghiệp, chuyện vợ chồng ai chơi riêng nấy là quá bình thường.
Miễn là không chuyện quá lớn, thì vì lợi ích chung, hai bên đều sẽ chọn cách nhắm mắt cho qua.
Như kiểu chúng tôi, một màn tuồng đầy drama thế này, thật sự rất hiếm thấy.
09
Trầm Ngộ vỗ nhẹ lưng Lý Thanh Mạch, cố gắng kiềm chế cơn giận mà dỗ dành:
“Ngoan, để tài xế đưa em về trước đi, bên này còn chút chuyện phải giải quyết.”
Lý Thanh Mạch nũng nịu “vâng” một tiếng, từ từ rút ra khỏi vòng tay Trầm Ngộ.
Ánh mắt ta liếc tôi một cái, rồi như vô :
“Chuyện cần giải quyết là về Tống phải không?”
“Em mới đến đây mấy ngày trước, gặp Tống và ấy. Nghe hôm đó hai người gọi liền năm người đắt nhất.”
“Em sợ hai người cãi nhau, nên không dám với .”
Tôi khẽ tặc lưỡi — con nhỏ này đúng là không đơn giản.
Bàn tay buông bên người của Trầm Ngộ siết chặt thành nắm . Anh ta về phía Lý Thanh Mạch, ánh mắt lộ rõ vẻ bực bội đang cố kìm nén trước khi nổi giận:
“Anh bảo em về trước, em nghe không hiểu à?”
Có lẽ chưa bao giờ bị ta đối xử bằng thái độ như thế, Lý Thanh Mạch chu môi ta, nước mắt lưng tròng, gương mặt kiểu “em buồn rồi, mau dỗ em đi”.
Nhưng Trầm Ngộ lúc này chẳng còn tâm trạng chơi trò trẻ con với ta nữa, lần đầu nổi giận với con chim hoàng yến mà ta từng nâng niu hết mực:
“CÚT!”
10
Lý Thanh Mạch khóc chạy ra ngoài.
Trầm Ngộ mặt lạnh như tiền bước đến ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa mà tôi vừa “cưỡi” nam người mẫu khi nãy.
“Giám đốc Trần, phiền mang hết tất cả những gì vợ tôi đã ‘gọi’ đến đây.”
Anh ta nghiến răng, cuối cùng vẫn không thốt nổi hai chữ “nam người mẫu”.
Gã đàn ông mập — Giám đốc Trần — lau mồ hôi, khom người gật đầu rồi nhanh chóng rút lui.
Anh ta vừa đi khỏi, Trầm Ngộ liền “rầm” một tiếng ném vỡ ly thủy tinh trên bàn:
“Tống Vân Vi, em giỏi lắm rồi đấy!”
Anh ta cởi áo vest, ném về phía tôi, chiếc áo rộng phủ lên đầu tôi.
Trên áo còn phảng phất mùi nước hoa của Lý Thanh Mạch.
Tôi gỡ xuống, định ném lại cho ta.
Thì thấy ta cau mày, ánh mắt quét từ đầu xuống chân tôi, cuối cùng dừng lại ở đôi chân trắng muốt dưới chiếc váy ngắn cũn cỡn:
“Mặc vào!”
“Sau này không ăn mặc kiểu này ra ngoài!”
11
Quản lý thật chặt ha!
Trước giờ tôi đâu có phát hiện ra ta lại có tính chiếm hữu như .
Tôi bình tĩnh xếp áo lại, thẳng vào mắt ta:
“Trầm Ngộ, chúng ta ly hôn đi. Tôi thật sự chán rồi.”
Trầm Ngộ, người vẫn luôn cố kiềm chế, sau câu này của tôi thì cảm hoàn toàn bùng nổ.
Anh ta mắt đỏ ngầu, đá nghiêng cả cái bàn trước mặt:
“Anh đã bao nhiêu lần, sau này không nhắc đến hai chữ đó nữa?”
Tôi thở dài, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Anh không tôi, giữ tôi lại gì? Cả ba người chúng ta đều không hạnh phúc.”
Trầm Ngộ sững người vài giây, chỉ vào chàng người mẫu vẫn đứng bên cạnh tôi nãy giờ, giọng khàn đặc như bị giấy nhám cào:
“Không hạnh phúc? Ở với loại rác rưởi này thì em thấy hạnh phúc à?”
Người mẫu kia nhướng mày, đáp trả:
“Hạnh phúc hay không, không rõ sao? Nhớ lại lúc ở bên món đồ chơi của mình đi.”
Tôi lén giơ ngón cái về phía cậu ấy — đúng là hùng.
12
Khi Giám đốc Trần dẫn một hàng dài người mẫu nam bước vào, thì cả phòng đã tan hoang như bãi chiến trường.
Mặt ông ấy rung lên vài cái, cuối cùng dè dặt liếc “ hùng” vẫn đứng đó:
“Giám đốc Trầm… đây là…”
Trầm Ngộ ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân giẫm nát, lạnh lùng :
“Thiệt bao nhiêu cứ tổng hợp lại, gửi sang tài vụ công ty tôi.”
Nói xong, ta nhếch môi lạnh, đảo mắt một lượt qua hơn chục trai đẹp đứng đó:
“Không ngờ khẩu vị em cũng lớn nhỉ.”
“Lỗi của , không nuôi em đủ no!”
Tôi âm thầm đảo mắt, trong lòng một lần nữa thầm chửi rủa cái “dưa chuột thối” của ta.
13
Trầm Ngộ rút từ túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, ném lên cái bàn đã méo mó:
“Trong này có năm trăm vạn.”
“Các người, tự vả nhau. Ai vả to nhất thì số tiền này thuộc về người đó.”
Tôi trừng mắt giận dữ ta:
“Trầm Ngộ, bị điên à? Anh đang sỉ nhục người khác đấy!”
Vừa dứt lời, sau lưng liền vang lên một tràng âm thanh “bốp bốp” ngày càng lớn.
Trên mặt Trầm Ngộ, vẻ chế nhạo càng hiện rõ:
“Xem ra, họ rất sẵn lòng để tôi sỉ nhục.”
Tôi cứng người quay lại — đám người mà Giám đốc Trần dẫn đến đã lao vào tự vả nhau ầm ầm, chỉ có mỗi “ hùng” từng dám lên tiếng chống lại Trầm Ngộ là vẫn đứng phì phèo ở một góc, dáng vẻ vẫn ngông nghênh, bất cần đời.
Không hổ là người khiến tôi hài lòng nhất từ trước đến nay.
14
Trầm Ngộ không hứng thú xem mấy trò này, kéo tay tôi định dẫn tôi đi, bị “ hùng” kia chắn đường.
Ánh mắt Trầm Ngộ híp lại:
“Nhìn rõ thân phận của mày đi, chỉ là món đồ chơi để người ta tiêu khiển, cút!”
Tôi cau mày, không vui:
“Trầm Ngộ, có thể đừng năng khó nghe như không?”
Không ngờ tôi lại bênh vực người khác, lực tay ta siết lấy tôi càng mạnh:
“Tốt nhất em im miệng, ngoan ngoãn theo về.”
“Nếu không… không dám đảm bảo mình sẽ ra chuyện gì đâu!”
Gương mặt điển trai của “ hùng” cũng trầm xuống, không khí căng như sắp có giông bão.
Bạn thấy sao?