Tình Yêu Muộn Màng – Chương 4

Chương 4

Trầm Ngộ biết mình sai, mím chặt môi, không một lời, “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt ông nội.

“Lần trước không phải các người , con bé đó chỉ là đứa bán rượu, thấy Tiểu Ngộ có tiền nên tự nhào tới sao?”

“Giờ thì sao? Trở thành nhân của nó rồi à?”

“Còn thằng nhóc nhà họ Bạch kia, mỗi lần về nước không khiến ông nội nó nhập viện vài hôm thì không chịu . Thằng đó là kiểu gì cũng không sợ, thế mà mày lại đi đập tiệm của nó?”

“Chỉ vì cái thứ đó hả?!”

Mỗi câu ông nội , là một cú gậy đập thẳng lên người Trầm Ngộ.

“Không phải đâu ông! Con đập tiệm của hắn là vì…”

Trầm Ngộ nửa câu thì ngừng lại.

Rồi ta nghiến răng, cúi gằm đầu, không thêm gì nữa.

Ông lại đập thêm hai gậy, thấy không moi lời nào từ Trầm Ngộ thì quay sang tôi:

“Vi Vi, cháu cho ông biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?”

Tôi liếc Trầm Ngộ vẫn cúi đầu không gì, học theo ta, cũng cúi đầu đà điểu luôn.

Giờ tôi biết phải thế nào đây?

Chẳng lẽ lại bảo với ông nội rằng mọi chuyện bắt đầu vì tôi đang… “ trai” là Bạch Lệnh Thì thì bị cháu trai ông bắt tại trận?

22

Trong lúc ông nội đang mắng, điện thoại của Trầm Ngộ cứ reo liên tục.

Tôi đoán chắc là Lý Thanh Mạch gọi.

Bị đào thông tin thật rồi, ta chắc chắn đang sống không yên.

Quả nhiên, vừa rời khỏi biệt thự cũ, ta lập tức gọi lại.

Giọng tuy vẫn kìm nén, không khó nhận ra chút dịu dàng bên trong:

“Đừng sợ, đến ngay đây, đừng khóc nữa, ngoan, chờ một lát.”

May mà tôi đã rút kinh nghiệm, lần này tự lái xe tới, nếu không lại bị bỏ rơi lần nữa.

“Thanh Mạch đang không ổn, phải qua xem ấy thế nào.”

Trầm Ngộ quay sang tôi, như muốn gì đó lại thôi.

Tôi gật đầu, vẻ mặt bình thản:

“Ừ, đi đi.”

Tôi không hề có ác cảm gì với kia, ngoài việc thỉnh thoảng khoe khoang về Trầm Ngộ trước mặt tôi, ấy thật ra cũng chưa từng gì tổn đến tôi cả.

Người đáng trách nhất vẫn là Trầm Ngộ.

23

Tôi không về nhà ngay, mà lái xe đến công ty.

Những năm gần đây, việc kinh doanh của nhà họ Tống chủ yếu do trai tôi phụ trách.

Biết tôi muốn ly hôn, hỏi:

“Quyết định rồi à? Ly hôn không chỉ là phân chia tài sản, mà còn ảnh hưởng đến hợp tác giữa hai nhà đấy.”

Từ nhỏ tôi đã dạy rằng lợi ích gia tộc quan trọng hơn cá nhân.

Gia tộc lâu đời như một cây cổ thụ trăm năm, không chỉ có thân chính mà còn có vô vàn nhánh phụ.

Bọn họ luôn chực chờ để thay thế vị trí của chúng tôi.

Nhưng… một đời người dài lắm.

Tôi gật đầu: “Anh à, xin lỗi.”

Anh tôi im lặng một lúc, rồi xoa đầu tôi, nhẹ nhàng :

“Muốn ly thì cứ ly đi. Nhà họ Tống chúng ta không đến mức phải dùng một cuộc hôn nhân của con để giữ vững tất cả.”

24

Vì chuyện đập hội sở, cổ phiếu nhà họ Trầm sụt giảm, Lý Thanh Mạch lại quậy không ngừng.

Phải vài ngày sau Trầm Ngộ mới về nhà.

Tôi đưa đơn ly hôn ra trước mặt ta:

“Anh xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký vào.”

Trầm Ngộ cầm lấy, rồi ném thẳng vào thùng rác:

“Vân Vi, em đừng loạn nữa không? Anh mệt lắm rồi, để nghỉ chút.”

Anh ta vừa vừa định ôm tôi.

Tôi đẩy ta ra, giọng lạnh nhạt:

“Kết hôn bao năm nay, tôi có từng loạn lúc nào chưa?”

“Nếu ký, mình chia tay trong hòa bình. Còn nếu không ký, tôi sẽ đưa ra tòa.”

Trầm Ngộ chằm chằm tôi, có lẽ nhận ra tôi thật sự kiên quyết, trong mắt ta thoáng hiện lên sự hoảng loạn:

“Em nhất định phải tuyệt đến thế sao?”

“Vân Vi, không muốn ly hôn với em.”

“Chúng ta đừng ly hôn không? Anh sẽ cắt đứt với ta, em từng chỉ cần dứt với ta, thì sẽ sống tử tế với .”

Tôi lắc đầu: “Muộn rồi.”

25

Để tránh phải ly hôn, Trầm Ngộ chuyển thẳng vào ở luôn trong công ty.

Nhưng mỗi ngày đều nhắn tin chào buổi sáng, buổi tối, chia sẻ chuyện thường nhật, tặng quà thì như đem tiền ra đốt.

Có lẽ ta áp dụng lại nguyên cả chiêu thức đã từng dùng để dỗ Lý Thanh Mạch trước kia.

Đến khi ta lại chia sẻ với tôi về loại cà phê mình uống hôm nay, tôi cuối cùng cũng không nhịn mà trả lời:

[Trầm Ngộ, không thấy mệt sao?]

26

【Anh đâu có tôi, cần gì phải mấy chuyện này?】

Sau khi tin nhắn này gửi đi, khung chat cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Mấy ngày nay, dù tôi không hề trả lời, Trầm Ngộ vẫn có thể tự độc thoại cả ngày.

Sáng hôm sau, ta lại đúng giờ gửi tin nhắn chào buổi sáng:

【Anh nghĩ suốt cả đêm, mới nhận ra hóa ra mình thật sự em.】

【Vân Vi, xin lỗi. Cho thêm một cơ hội nữa không?】

Tôi đáp:

【Anh im ngay cho tôi nhờ! Mau về nhà ký đơn ly hôn đi!】

Xui xẻo hết sức!

Có vẻ Trầm Ngộ cuối cùng cũng giác ngộ thật sự, thậm chí còn công khai tỏ với tôi dưới tài khoản chính thức của công ty.

Việc này nhanh chóng khiến dân mạng phẫn nộ:

【Gã cắm sừng giờ đang cố gắng tẩy trắng đấy à?】

【Đừng diễn nữa, là thấy phát ngấy rồi.】

【Có phải vụ đập tiệm vì tiểu tam ảnh hưởng đến doanh thu công ty, giờ muốn cứu vớt lại hình ảnh đúng không?】

Toàn bộ những lời mắng chửi, ta không phản bác câu nào.

Ngay sau đó, ta đăng thêm một bài xin lỗi với thái độ cực kỳ thành khẩn.

Cuối bài viết, ta viết:

【Sai là sai. Lỗi tại tôi nhận ra cảm quá muộn. Mong mọi người tiếp tục chỉ trích, giám sát. Tôi chỉ muốn cứu vãn cuộc hôn nhân và người vợ mà tôi .】

Tôi thì thấy cứ như đang xem một vở hài kịch .

Liền đi tìm trai, xin công ty cử luật sư giỏi nhất để chuẩn bị khởi kiện ly hôn.

27

Hôm sau, Lý Thanh Mạch hẹn gặp tôi ở quán cà phê.

Không biết ta đã khóc bao lâu, mắt đỏ sưng húp, sắp không mở nổi nữa.

Khuôn mặt vốn xinh xắn giờ nhợt nhạt, môi khô nứt nẻ, giọng thì khản đặc:

“Chị có thể trả lại Trầm Ngộ cho tôi không? Tôi thật sự rất ấy, xem như tôi cầu xin chị.”

Mặc dù tôi cũng thấy bộ dạng ta giờ có phần thảm thương… mà, có liên quan gì đến tôi đâu?

Tiểu tam mà đi cầu xin chính thất “trả chồng” cho mình? Quả là trò hề!

“Cô không nên đến tìm tôi.”

Cô ta chớp mắt, nước mắt lách tách rơi:

“Tôi thật sự không còn cách nào. Anh ấy chia tay, tôi tìm ấy, ấy không chịu gặp…”

“Làm ơn, xin chị giúp tôi đi, tôi không thể sống thiếu ấy.”

Tôi đứng dậy, cúi xuống ta từ trên cao:

“Xin lỗi, tôi không giúp . Chúng tôi đang chuẩn bị ly hôn.”

Thấy ánh mắt ta lập tức bừng sáng, tôi khẽ nhếch môi, xoay người rời đi.

Con bé này vẫn còn mơ mộng thành phượng hoàng trên cành đấy.

Chúc ta may mắn nhé.

28

Về đến nhà, bất ngờ thấy Trầm Ngộ đang ngồi trong phòng khách.

Tôi nhướng mày:

“Sao? Về để ký đơn ly hôn à?”

Anh ta hơi gượng gạo:

“Không… Trợ lý Lý dạo này có bộ phim hot, ấy đã đặt vé sẵn cho chúng ta rồi.”

Ý là… muốn rủ tôi đi xem phim?

“Không cần đâu, giờ thứ duy nhất tôi muốn với là ly hôn.”

“Tôi đã luật sư rồi, nếu còn không chịu ký, thì gặp nhau ở tòa sau vài ngày nữa.”

Trầm Ngộ ngồi trong góc tối, sắc mặt không rõ, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng:

“Em nhất định phải ly hôn sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...