Tình Yêu Muộn Màng – Chương 6

Chương 6

Tôi từng nhiều lần bắt gặp Trầm Ngộ — trên phố London, trên chiếc thuyền trôi lơ lửng ở Venice.

Anh ta đứng từ xa, cách tôi một khoảng, lặng lẽ .

Chỉ cần không quấy rầy đến tôi, tôi cũng mặc kệ ta.

Nghe , dạo này ta sống rất tệ.

Vì chuyện Lý Thanh Mạch, ông nội và những người lớn tuổi có tiếng trong nhà họ Trầm đều thất vọng về ta.

Thậm chí vài người trong họ hàng còn đề nghị chọn một người ưu tú từ bên dưới thay thế ta.

Trầm Ngộ không cãi lại, chỉ âm thầm đi dọn đống hỗn độn mình ra.

Trong gia tộc lớn, con cháu là thứ rất quan trọng.

Ngay cả con ngoài giá thú, miễn là có máu mủ, cũng sẽ giữ lại — dù sao nuôi một đứa trẻ cũng đâu phải chuyện khó khăn.

Sau này chưa biết chừng còn dùng .

Nhưng đứa bé của Lý Thanh Mạch thì không giữ .

Thai 16 tuần, Trầm Ngộ đưa ta đi chọc ối.

Nếu là con ta — thì bỏ. Không phải — thì chẳng liên quan gì đến nữa.

Không biết là may hay rủi, đứa bé… không phải con ta.

Có lẽ vì hi vọng vào giấc mộng hào môn tan biến, Lý Thanh Mạch cuối cùng không giữ lại cái thai đó.

Về sau, Trầm Ngộ rút khỏi trung tâm quyền lực của nhà họ Trầm.

Anh ta : “Tôi muốn đi lại những nơi ấy từng đi qua.”

Vậy thì cứ để ta đi đi, chuyện này chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

36

Lúc gặp lại Bạch Lệnh Thì, tôi đang ngồi trên bờ biển Scotland ngắm hoàng hôn.

Anh ta đi đến, rất tự nhiên ngồi xuống cạnh tôi:

“Tống Vân Vi, em có muốn thử với tôi không?”

Tôi nghiêng đầu :

“Thử gì? Hôn nhân à? Thôi khỏi.”

“Tôi có nhan sắc, có tiền, sống một mình cũng quá đủ vui rồi, việc gì phải tự nhốt mình vào cái lồng hôn nhân lần nữa?”

Anh vuốt cằm suy nghĩ: “Em có thể dùng tiền của tôi để nuôi trai trẻ.”

Tôi bật nheo mắt: “Không cần đâu. Tiền ly hôn của chồng cũ chắc tôi tiêu cả đời cũng không hết, chưa kể phía sau tôi còn có nhà họ Tống.”

Chỉ có kẻ ngốc mới vừa bò khỏi miệng rồng đã tự đâm đầu vào hang cọp.

Trầm Ngộ hay Bạch Lệnh Thì, đều là người nhà chọn để kế thừa. Ai trong số họ thuần khiết hơn ai chứ?

Mà nghĩ cho cùng, hôn nhân vốn chẳng phải điều bắt buộc.

Ai dám rằng sống một mình tự do thì không thể hạnh phúc?

Mặt trời lặn nhuộm ráng chiều đỏ rực cả chân trời, ánh sáng phản chiếu gợn sóng trên mặt biển.

Gió biển thổi qua, dịu dàng mà thanh thản.

Tất cả, đều là lựa chọn tốt nhất.

Ngoại truyện: Sụp đổ

Sau khi ly hôn với Tống Vân Vi, tôi mất ngủ suốt nhiều đêm.

Chỉ cần nhắm mắt lại, toàn bộ hình ảnh đều là ấy.

Tôi rất muốn đi tìm ấy, chỉ cần lén một cái cũng .

Nhưng hiện tại thì chưa thể.

Vì tôi, công ty bị ảnh hưởng nặng nề, cổ đông đầy bất mãn.

Còn đám người già trong nhà thì chỉ chờ cơ hội để đá tôi ra khỏi vị trí hiện tại.

Tôi muốn ra đi, cũng phải là vì tôi chủ rời bỏ, chứ không phải bị họ đá ra khỏi bàn cờ.

Còn về Lý Thanh Mạch…

Ban đầu là vì điều gì mà tôi lại thích ta nhỉ?

Có lẽ là vì ấy ôm sách đứng trước cổng trường, mặc váy trắng, tà váy lay trong gió — vừa trong trẻo vừa xinh đẹp.

Giống Tống Vân Vi năm ấy, mà cũng không giống.

Tống Vân Vi khi xưa cũng , rất thích váy trắng, dịu dàng, nhã nhặn.

Tôi lái xe đến căn hộ nhỏ từng mua cho Lý Thanh Mạch.

Căn phòng vẫn giữ nguyên cách bài trí quen thuộc.

Nhớ lại những chuyện điên rồ từng xảy ra tại đây, tôi cảm thấy chính mình thật bẩn thỉu.

Một kẻ dơ bẩn như tôi, còn xứng để Tống Vân Vi quay về bên cạnh sao?

Lý Thanh Mạch hớn hở chạy ra đón tôi, tay đặt lên bụng — chưa kịp nhô lên — gương mặt rạng rỡ hạnh phúc:

“Anh ơi, đến thăm em và em bé à?”

Ánh mắt tôi dừng lại trên bụng ta:

“Nhân lúc còn sớm, bỏ đi.”

Nụ trên mặt ta lập tức tắt ngấm, đôi mắt tròn xoe tôi đầy kinh ngạc:

“Anh gì cơ? Đây là con của mà!”

“Tôi chỉ có thể để Tống Vân Vi sinh con cho mình!”

Dù biết… ấy sẽ chẳng bao giờ sinh con cho tôi nữa.

Nhưng câu ấy lại khiến tôi sực tỉnh.

Đứa bé này — thật sự là con tôi sao?

“Bỏ bây giờ, hoặc đợi vài tháng nữa đi chọc ối kiểm tra ADN. Tùy chọn.”

Đứa trẻ dường như trở thành vũ khí cuối cùng mà Lý Thanh Mạch dùng để mưu cầu vị trí chính thất.

Cô ta lại một lần nữa lén đến biệt thự nhà cũ loạn.

Có vẻ ta biết, trong gia tộc như chúng tôi, chuyện con cháu là điều cực kỳ quan trọng. Còn tôi và Vân Vi kết hôn ba năm, vẫn chưa có con.

Ông nội dù không vui, cuối cùng vẫn ra mặt giữ lại đứa bé.

Vậy thì chờ thêm vài tháng nữa.

Đến tuần thai thứ 16, xét nghiệm ADN.

Nếu là con tôi — tôi có vô vàn cách để xử lý.

Tôi biết mình tàn nhẫn, còn cách nào khác?

Nếu để ta sinh con của tôi ra đời, tôi và Tống Vân Vi… sẽ thực sự chẳng còn chút hi vọng nào.

Mất ngủ ngày càng nghiêm trọng.

Chỉ cần nhắm mắt, hình ảnh của Tống Vân Vi lại hiện lên đầy đầu.

Cô ấy dịu dàng với tôi, nũng nịu trách tôi bày bừa đồ đạc, yên lặng ngồi bên cửa sổ đọc sách.

Nhớ nhung cắn rứt đến tận xương tủy.

Tôi tìm đến bác sĩ tâm lý.

Sau khi nghe tôi kể, bác sĩ chỉ : “Bệnh trong tim, thì cần chính trái tim chữa lành.”

Nhưng “thuốc” của tôi… lại ở tận bên kia đại dương.

Cô ấy không muốn gặp tôi — càng không thể cứu tôi.

Thời gian chờ đợi kéo dài như cả thế kỷ.

Đến đúng ngày, tôi lập tức đưa Lý Thanh Mạch đi chọc ối.

Đứa trẻ… không phải con tôi.

Tôi đã khóc như chưa bao giờ khóc.

Tống Vân Vi… Vân Vi của tôi…

Tôi khó khăn lắm mới giành một tháng ấy, chỉ muốn dùng thời gian đó để khiến ấy cảm .

Dù cuối cùng vẫn chọn ly hôn, ít nhất chúng tôi vẫn có thể giữ lại những ký ức ngọt ngào của một tháng cuối cùng ấy.

Nhưng tất cả… lại bị nát bởi đứa trẻ kia — một đứa bé vốn không phải của tôi.

Mọi thứ… mất sạch.

Tất cả… là tại Lý Thanh Mạch!

Tôi cầm bản xét nghiệm, lao tới căn hộ nhỏ.

Túm cổ ta, tôi gằn từng chữ:

“Tại sao? Tại sao lại tôi mất đi Vân Vi của tôi?”

Lý Thanh Mạch ra sức giãy giụa, đập liên hồi vào tay tôi, giọng đứt quãng:

“Không phải… chính … là người… chủ … với em sao?”

“Trầm Ngộ, chẳng ai… ép … ngoại cả…”

Lực tay tôi dần lỏng ra.

Đúng … chẳng ai ép tôi ngoại .

Tôi mất nửa năm để dọn sạch mớ hỗn độn ở công ty.

Sau khi tất cả một lần nữa thừa nhận, tôi chủ xin từ chức.

Tương tư… thật sự quá đau khổ.

Tôi muốn tìm ấy, dù chỉ để đứng từ xa dõi theo, dù ấy sẽ không bao giờ chấp nhận tôi nữa.

Chỉ cần thấy ấy — là đủ rồi.

Ngoại truyện – Bạch Lệnh Thì

Năm tôi năm tuổi là lần đầu tiên gặp Tống Vân Vi.

Vì muốn tôi có điều kiện học tốt nhất, mẹ đã nhẫn tâm đưa tôi trở lại nhà họ Bạch.

Đó là lần đầu tiên tôi bước chân vào nhà họ Bạch — cũng là lần đầu tiên tôi gặp ông bà nội.

Nhà họ Bạch quả thực rất bề thế, còn bề thế hơn cả biệt thự của nhà giàu nhất thị trấn tôi từng sống.

Tôi đi sát theo mẹ, thằng bé con vừa đến một nơi quá đỗi xa lạ, cao sang như thế, chẳng tránh khỏi chút lúng túng.

Bà nội nâng tách trà, nắp ly gõ nhẹ vào miệng cốc từng nhịp, hờ hững liếc mẹ con tôi:

“Đúng là nuôi ở nơi nghèo hèn thì chẳng thể mang lên mặt bàn .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...