Đi thêm một đoạn nữa, tôi đã thấy xe của Tiết Phóng.
Trước xe có vài người đang đứng, giữa một rừng áo xanh, chiếc áo khoác đen của Tiết Phóng trông đặc biệt nổi bật.
Tôi đã lâu không vận , chân đã mỏi nhừ.
Đang định gọi Tiết Phóng thì đã thấy tôi trước.
Ngay sau đó, chen qua đám đông, chạy về phía tôi.
Khi đứng trước mặt tôi, mặt đen xì như sắp nhỏ mực, tôi cứ có cảm giác giây tiếp theo sẽ bị Tiết Phóng đánh cho một trận.
Lúc này tôi đặc biệt biết điều.
“Em…”
Chưa kịp hết câu, tôi đã bị Tiết Phóng kéo vào vòng tay.
Cánh tay cứng như thép ngang qua eo tôi, siết chặt đến mức tôi thấy đau.
“Anh bảo em đợi trên xe cơ mà?! Sao lại tự ý chạy lung tung! Không biết vừa rồi nguy hiểm thế nào sao?!”
Lời của Tiết Phóng rất nặng, cũng khiến tôi sợ hãi.
Dù vừa rồi không gặp phải người có súng, tôi một thân một mình nơi đất khách quê người, lỡ bị người ta bắt cóc, chắc cũng chẳng ai tìm thấy đâu.
Nghĩ đến đây, hốc mắt tôi đỏ hoe.
Vừa mở miệng, giọng đã nghẹn ngào.
“Em cũng không muốn mà, vừa rồi người đông quá, em chen ra ngoài không , chỉ có thể đi theo họ, em vất vả lắm mới quay lại , còn mắng em! Ngày mai em sẽ về nhà!”
Tiết Phóng thở dài nặng nề, rồi buông tôi ra.
Anh ngồi xổm trước mặt tôi, ánh mắt ngang tầm với tôi.
Tay chùi chùi vào áo, rồi nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.
Anh dịu dàng dỗ dành: “Không phải mắng em, là lo lắng cho em, vừa rồi hình quá nguy hiểm, xin lỗi em.”
Đương nhiên tôi cũng không phải là người không biết cục diện.
“Ừ, em tha lỗi cho rồi đấy, không mắng em nữa!”
Tiết Phóng bất lực , nắm tay tôi đi về phía bãi đậu xe.
Lúc này tôi mới nhận ra, những người vừa đứng cạnh Tiết Phóng đều đang chúng tôi.
Ánh mắt của họ thật sự rất thẳng thắn và không hề che giấu.
Nhìn đến mức tôi thấy ngại ngùng, muốn trốn ra sau lưng Tiết Phóng không kịp.
Khi chúng tôi đi qua, có một người lên tiếng với tôi.
“Xin lỗi chị dâu, vừa rồi lúc đến không thấy chị, đội trưởng Tiết có dặn dò chúng tôi rồi.”
Tôi lập tức thấy ngại ngùng.
“Không sao, không sao, vừa rồi tôi ở trong đám đông, các cậu không thấy tôi cũng là chuyện bình thường.”
Nói xong chuyện nghiêm túc, chàng trai đó lập tức toe toét.
Ánh mắt chậm rãi liếc qua liếc lại giữa tôi và Tiết Phóng.
“Vừa rồi đội trưởng Tiết lo lắng lắm đấy, lúc quay lại không thấy chị, mặt tối sầm lại luôn.”
Tôi len lén Tiết Phóng, cũng không nghi ngờ lời chàng kia , dù sao thì bây giờ mặt Tiết Phóng cũng không tốt lắm.
“Được rồi, cậu lắm mồm thật đấy, để lại vài người xử lý hiện trường, những người khác có thể về đội rồi.”
Nói xong, Tiết Phóng kéo tay tôi, đẩy tôi vào ghế phụ.
Sau đó, vòng qua bên kia, lên xe.
Lái xe chuẩn bị về căn cứ.
Ngồi trên xe, trái tim vừa rồi còn hơi sợ hãi dần dần bình tĩnh lại.
Thậm chí tôi còn có thể với Tiết Phóng.
“Đội trưởng Tiết, vừa rồi lo lắng cho em lắm à?”
Tiết Phóng liếc tôi một cái, ra vẻ tôi tiện nghi còn bày đặt.
“Hà Giảo Giảo, đừng loạn nữa.”
“Em loạn gì chứ?! Chẳng phải vừa rồi lo lắng cho em lắm sao? Mặt mũi đen xì như đ.í.t nồi ấy.”
Tiết Phóng không gì, tự mình lái xe, tôi cũng hơi chán, bỗng nhiên nhớ tới lời trước khi đi.
“Anh năm nay về nhà em ăn Tết, là ý gì ?”
Thực ra năm ngoái tôi cũng về nhà mình ăn Tết mà, chỉ là năm ngoái Tiết Phóng không về thôi.
Lúc đó tôi còn cảm thấy, kết hôn rồi cũng như chưa kết hôn .
Hơn nữa còn có thể dọn ra khỏi nhà, đúng là sung sướng quá đi mất.
Nhưng Tiết Phóng đột nhiên nhắc tới chuyện này, khiến tôi cảm thấy hơi nghi ngờ.
“Mấy hôm nữa đưa em về nhà.”
Tiết Phóng im lặng nãy giờ, chỉ nghĩ mỗi chuyện này thôi sao?!
Mắt tôi lại đỏ hoe, còn chưa tới lúc tôi xin phép, đã muốn đưa tôi về rồi.
Chẳng lẽ vì chuyện lần này, cảm thấy tôi là gánh nặng, nên chuẩn bị đá tôi về nhà rồi?
“Anh không muốn ở cùng em đến sao?”
Tiết Phóng liếc tôi, rồi bỗng chốc luống cuống, vội vàng dừng xe bên đường.
“Sao lại khóc nữa rồi, Hà Giảo Giảo, Hà tiểu bằng hữu, em bằng nước à?”
Tiết Phóng vốn định đưa tay lên lau nước mắt cho tôi, thấy hộp khăn giấy bên cạnh, vẫn là rút hai tờ giấy ăn áp lên mặt tôi.
Nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang rơi.
Trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, có lẽ là không ngờ thái độ của tôi lại thay đổi nhanh như .
“Anh xem, bắt đầu chê em rồi phải không? Nếu thấy em phiền phức, em cứ ở trong ký túc xá không ra ngoài là rồi, sẽ không thêm phiền toái gì cho đâu.”
Tiết Phóng nghe tôi một tràng như thì ngây người, sững một lúc, rồi không nhịn lên.
“Anh cái gì!”
“Cười em ngốc nghếch, có chê em đâu?”
Tôi bình tĩnh lại, vừa nấc vừa , “Vậy ý là gì?”
“Anh bảo em về trước, là vì bên này không an toàn, em ở lại đây không bằng về nhà, chuyện hôm nay cũng không muốn em gặp phải lần thứ hai.”
“Thật sự là sao?”
Tiết Phóng lại rút thêm một tờ giấy, đưa lên mũi tôi, bảo tôi xì mũi.
Bạn thấy sao?