Sau khi thay em gả cho Tạ Hựu, tôi bất ngờ phát hiện mình đã mang thai.
Nghĩ lại đêm tân hôn, Tạ Hựu như nhặt báu vật, miệng không ngừng gọi “vợ ”.
Tim tôi lạnh ngắt.
Chắc chắn ta em tôi nhiều lắm
Nếu ta biết sự thật, tôi cũng tiêu đời luôn.
Tôi ném que thử thai đi, thu dọn đồ đạc mà không buồn ngoảnh lại, dứt khoát rời đi.
Hai ngày sau, tôi ngồi trong quán cà phê mặc cả với em .
“Cho tôi năm triệu, tôi sẽ thai.”
Bỗng có người túm lấy cổ áo sau lưng tôi.
Giọng lạnh lẽo vang lên:
“Con của tôi chỉ đáng giá năm triệu thôi sao?”
“Tôi cho em mười triệu, ngoan ngoãn sinh con ra.”
“Bảo bối, em sẽ không muốn biết hậu quả của việc không nghe lời đâu.”
01
Tôi có một người em sinh đôi.
Quan hệ giữa chúng tôi cũng chỉ bình thường.
Hồi nhỏ tôi từng bị lạc, lớn lên bên ngoài đến năm mười tám tuổi mới gia đình tìm thấy.
Còn em tôi, lớn lên trong sự cưng chiều thương hết mực.
Những đứa trẻ lớn lên trong nuông chiều, phần lớn đều muốn gì thì .
Em tôi cũng không ngoại lệ.
Ví dụ như, sau khi đã đính hôn với nhà họ Tạ, nó lại bỏ trốn.
Cuộc hôn nhân này là do cha mẹ tôi nhờ vào ân cứu mạng từ đời ông nội, mới tìm cho nó một mối tốt nhất.
Đối tượng hôn ước mới hai mươi sáu tuổi, gương mặt đẹp đến mức không thể chê vào đâu, chỉ nhờ khuôn mặt mà xuất hiện trên bản tin tài chính cũng thu hút vô số người hâm mộ, hơn nữa sống rất nghiêm túc, chưa từng ai, hoàn toàn là trai tân.
Dù thế nào thì cũng là một lựa chọn hoàn hảo cho vị trí người chồng.
Thế em tôi lại bỏ trốn.
Nó kéo vali đi nước ngoài, để lại một đống rắc rối khiến cha mẹ tôi cuống cuồng xoay sở.
Quan hệ giữa tôi và cha mẹ cũng chỉ ở mức bình thường.
Họ lo chuyện của họ, còn tôi thì ngồi xem kịch vui, buông vài câu châm chọc.
“Hi hi, em chạy mất rồi, nếu Tạ Hựu biết em ấy bỏ trốn thì tức c.h.ế.t mất thôi.”
Tạ Hựu là người thế nào chứ.
Là thái tử gia của giới Kinh thành, chỉ cần ta vung tay một cái, nhà tôi cũng tan tành.
“Em sao mà bướng bỉnh thế cơ chứ, lỡ như ta nổi giận lôi đình khiến nhà mình sản thì phải sao bây giờ~”
Tôi cứ châm chọc khiêu khích như , ba tôi liền túm lấy gậy định đánh tôi.
Tiếc là tôi phản ứng nhanh nhẹn, ông không gì .
Tôi đứng trên tầng hai, tiếp tục khiêu khích ông:
“Tuần sau là đám cưới rồi hi hi hi, chẳng có dâu đâu nhé.”
Tôi cứ tưởng sẽ chọc cho ông phát điên.
Ai ngờ ông nghe xong thì bỏ gậy xuống, nheo mắt tôi.
Ánh mắt đó khiến sống lưng tôi lạnh toát.
Ông đột nhiên : “Ai là không có dâu?”
Tôi tò mò hỏi: “Sao , em chịu quay về rồi à?”
“Con bé đi rồi, chẳng phải còn mày sao? Hai đứa tụi bay giống nhau như đúc.”
Tôi: “Hả?”
“Dựa vào cái gì mà nghĩ con sẽ nghe theo…”
[ – .]
…lời ba chứ?
Ông già đó : “Năm triệu.”
Tiêu rồi.
Tôi đúng là sẽ nghe.
Tôi nghiến răng: “Phải là sau thuế.”
02
“Bảo bối, vẫn chưa tắm xong à?”
Cửa phòng tắm bị gõ nhẹ mấy cái.
Bên ngoài lớp kính mờ, thấp thoáng hiện lên một bóng người.
Anh lo lắng : “Đã một tiếng rồi, vẫn chưa xong sao?”
Tôi ngẩng đầu người ngoài cửa, rồi lại cúi xuống tin nhắn mới nhận trên điện thoại.
Em tôi cuối cùng cũng thông suốt rồi.
Quyết định tuần sau sẽ về nước.
Ừm, nó sắp về rồi.
Vậy thì tôi — người thế thân này, có thể cuốn xéo chưa?
Tôi với Tạ Hựu: “Đang chơi điện thoại, đừng hối, em tắm ngay đây.”
Vừa dứt lời, cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Người đàn ông chỉ quấn một chiếc khăn tắm lỏng lẻo bước vào.
Tôi trừng mắt ta, ta cũng tôi.
Cả hai ngây ra ba giây, sau đó tôi tức điên: “Em có là phép vào sao!!”
Anh đi đến trước mặt tôi, bế thốc tôi lên.
Nước từ vòi sen chảy qua mu bàn tay , điều chỉnh đến nhiệt độ vừa phải, tưới lên người tôi.
Hôm nay là cuối tuần, ở nhà tôi chỉ mặc một chiếc váy ngủ lụa mỏng.
Bị nước ướt, nó dính sát vào người.
Tạ Hựu cúi mắt, yết hầu khẽ chuyển .
Anh ép tôi vào tường, giọng khàn khàn: “Phòng tắm không khóa cửa, không phải là đang cố dụ dỗ sao?”
“Không có!”
Đừng bậy!
Là tôi quên khóa cửa thôi mà!
Tạ Hựu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má tôi.
~Truyện đăng bởi Lộn Xộn page~
“Ôm chặt vào, chồng sẽ chiều em.”
Tôi theo phản xạ vòng tay qua cổ .
Vừa xong liền nhận ra có gì đó sai sai.
Không đúng mà.
Chẳng phải tôi đang chất vấn vì sao lại tự tiện vào phòng tắm sao?
Nhưng… đã quá muộn rồi.
Tạ Hựu thở gấp, khẽ .
“Bảo bối ngoan, rất tốt.”
“Đứa trẻ ngoan thì sẽ thưởng.”
Giọng thật sự rất dễ nghe.
Tôi bị mê đến mụ mẫm đầu óc, mơ hồ hỏi: “Thưởng gì , daddy?”
“Phần thưởng là…”
Tôi: ?!
Không thưởng cái kiểu kỳ quái đó đâu nhé.
Nhưng phần thưởng của Tạ Hựu xưa nay chưa từng cần tôi tự nhận, luôn tự “phát”.
Bạn thấy sao?