05
Giấc mộng về một cuộc hôn nhân chỉ là thêm một “người chồng trên danh nghĩa” đã hoàn toàn tan vỡ.
Thay vào đó, tôi lại có thêm một người… siêu dính người.
Tôi tỉnh dậy, ngơ ngác lồng n.g.ự.c trước mặt.
Đỉnh đầu tôi bị xoa nhẹ.
“Dậy rồi à? Đợi xử lý xong email này, rồi mình cùng đi ăn nhé?”
Tôi hoàn hồn lại.
Mới nhận ra — đây là phòng việc.
Tạ Hựu đang việc.
Còn tôi… thì đang ngồi trên đùi .
“Tại sao không bế em về giường ngủ?”
Mặt không đổi sắc: “Vì muốn ôm em như .”
Tôi…
Anh thật sự rất dính người.
Một người chồng dính đến mức này đúng là hiếm thấy.
Tôi định đứng dậy khỏi đùi thì bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
Tạ Hựu vẫn màn hình, những ngón tay dài và thon thả gõ lạch cạch trên bàn phím.
“Tạ Hựu.”
Anh hôn lên đỉnh đầu tôi: “Anh đây.”
Tôi hít một hơi thật sâu: “Em tạm thời… chưa muốn có con.”
Em tôi sắp quay về rồi.
Tôi có thể vì tiền mà thay em gả thay, cha của đứa con tôi… không thể là chồng của người khác.
Đúng lúc đó, vừa xử lý xong, gửi đi email.
Thấy tôi thật sự không vui, Tạ Hựu lên tiếng xin lỗi: “Xin lỗi, tưởng sau một năm kết hôn em sẽ đồng ý có con.”
Nếu chúng tôi là một cặp vợ chồng bình thường, thì chuyện sinh con rồi nuôi dưỡng chúng cũng có thể cân nhắc.
Nhưng…
Tôi và đâu phải như .
“Đợi thêm một thời gian nữa đi, em vẫn chưa thật sự sẵn sàng mẹ.”
Tạ Hựu dịu dàng đáp lại: “Được.”
Tôi vẫn thấy buồn.
Ngực nghẹn lại, nặng nề.
Tôi chuyển đề tài: “Lát nữa ăn gì ?”
Tạ Hựu tắt máy tính: “Đi ăn ở quán mà lần trước bảo bối đã lưu lại nhé?”
“Em lưu nhiều lắm, quán nào cơ?”
“Đồ Nhật.”
“Hay quá! Em muốn ăn sukiyaki!”
06
Hôm đó ăn đồ Nhật xong, chúng tôi không về nhà ngay, mà nắm tay nhau lang thang vô định trên phố.
Đi ngang qua tiệm thuốc, tôi dừng lại.
Tạ Hựu nghiêng đầu: “Bảo bối?”
Tôi sai : “Đi mua cho em một hộp thuốc tránh thai.”
Anh đứng yên không nhúc nhích.
Tôi véo tay : “Đi đi chứ.”
Tạ Hựu không nghe lời: “Không đi.”
Anh ôm lấy tôi, cằm tựa lên đỉnh đầu tôi: “Thuốc tránh thai khẩn cấp không tốt cho cơ thể, đừng uống nữa.”
~Truyện đăng bởi Lộn Xộn page~
“Nếu mang thai thì sao?”
“Dạo này là thời kỳ an toàn mà, bảo bối, tin đi, không sao đâu.”
[ – .]
Tôi………
Tôi que thử thai trong tay, nhớ lại đoạn đối thoại hôm đó.
Sao tôi lại đi tin lời xạo sự của đàn ông chứ.
Đã không vui rồi, mà màn hình điện thoại còn sáng lên, khiến tôi càng bực hơn.
Tin nhắn tôi nhận là:
【Em con đã về nước rồi, con chuẩn bị sẵn sàng để đổi lại đi.】
07
Tôi gả thay là vì đã nhận tiền.
Em tôi về nước, tôi phải cuốn xéo là chuyện đương nhiên.
Hôm sau, thời gian hẹn gặp bố mẹ là buổi chiều.
Buổi sáng, tôi đến bệnh viện kiểm tra, sau hai tiếng ròng rã, nhận một tờ phiếu xét nghiệm thai.
Hai giờ chiều, tôi ngồi trên sân thượng của quán cà phê.
Trời sang thu, thời tiết dần trở lạnh.
Hôm nay nhiệt độ lại giảm mạnh, gió thổi lạnh buốt.
Tôi kéo chặt áo khoác, nhấp một ngụm sữa nóng, chờ người đến.
Đứa bé này chắc chắn không thể giữ lại.
Tạ Hựu là chồng của em tôi.
Nếu đứa bé chào đời, nó sẽ trở thành con ngoài giá thú.
Còn phải gọi cha ruột của mình là… dượng.
Tôi rùng mình một cái.
Thật sự quá đáng sợ.
Tôi đưa tay sờ bụng mình, bây giờ nó chỉ nhỏ bằng một hạt đậu xanh.
Nó chưa có tim, nếu bị bỏ đi… liệu có đau không?
Tôi quả nhiên không phải là một người mẹ tốt.
Xin lỗi nhé, bảo bối.
Nhưng con đến không đúng lúc chút nào.
Cha mẹ tôi thương em tôi như , chắc chắn cũng không muốn đứa trẻ này ra đời.
Ly sữa của tôi sắp nguội, cha mẹ tôi dẫn theo em đến muộn.
Em tôi vẫn là cái dáng vẻ như người sắp chết.
Vừa ngồi xuống liền chơi điện thoại, chẳng buồn để ý đến ai.
Nó không phải người quyết định, tôi chỉ liếc một cái rồi thu ánh mắt lại.
Trước khi bố mẹ mở miệng, tôi đã lấy tờ phiếu xét nghiệm thai ra đặt lên bàn.
Bố tôi nhíu chặt mày: “Đây là gì ?”
Tôi bắt chước dáng vẻ thong thả thường ngày của Tạ Hựu lúc việc, trả lời: “Phiếu xét nghiệm thai. Con đang mang thai.”
Bố tôi lớn tiếng: “Cái gì? Con mang thai rồi?”
Tôi ra hiệu ông giữ im lặng: “Bố, bố cũng không muốn con và đứa bé hỏng cuộc sống hạnh phúc của em , đúng không?”
Em tôi ngẩng đầu lên, tôi bằng ánh mắt kỳ lạ rồi lại cúi xuống tiếp tục chơi game.
“Nói là sao?”
Tôi cầm ly lên, chiến thuật uống sữa.
“Ý con là, để con thai cũng , mọi người phải cho con chút lợi ích. Không thì… đoán thử xem, nếu con sự thật với Tạ Hựu, ấy sẽ phản ứng thế nào?”
Mẹ tôi đột ngột đứng bật dậy, bị bố tôi ấn xuống ghế.
“Cô muốn bao nhiêu?”
Tôi mỉm : “Mười triệu.”
“Mười triệu, con sẽ thai, và từ nay biến mất khỏi cuộc đời Tạ Hựu.”
Bố tôi siết chặt nắm tay: “Năm triệu.”
Tôi: “Giao dịch thành công!”
Quả nhiên, ra điều kiện thì phải ra tay thật mạnh.
Bạn thấy sao?