Tình Yêu Ngày Giông [...] – Chương 4

4

Tôi vui vẻ gõ số tài khoản ngân hàng vào khung chat, không thèm ngẩng đầu, với bố: “Con đã gửi số tài khoản qua WeChat rồi, đợi con nhận tiền là lập tức đi …”

Chữ “ thai” còn chưa hết.

Tôi chợt ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ của lá cam đắng.

Trên người Tạ Hựu chính là mùi này.

Tôi đã mua cả đống nước hoa, cuối cùng cảm thấy hương cuối có lá cam đắng là hợp với nhất.

Anh rất nghe lời, tôi thích gì, dùng cái đó.

Tại sao trong quán cà phê lại có mùi này?

Tôi bỗng có linh cảm chẳng lành.

Quả nhiên, giây tiếp theo, một bàn tay to nhẹ nhàng vén tóc tôi lên.

Cằm người đàn ông tựa lên vai tôi.

Giọng vang bên tai, lạnh lẽo và đầy cố chấp — một chất giọng mà tôi chưa từng nghe qua.

“Con của chỉ đáng giá năm triệu?”

“Bảo bối, mười triệu, ngoan ngoãn sinh đứa bé ra.”

Anh nâng mặt tôi lên, khóe môi nhếch lên, trong mắt lại không hề có chút ý nào.

“Bằng không thì…”

Tôi: ?!

Sao ấy lại ở đây.

Đến đúng lúc không thể đúng hơn, còn nghe hết mọi chuyện.

“Chồng à, nghe em giải thích đã!”

Khoan đã.

Hình như… có gì đó sai sai.

“Em rể à, nghe em giải thích đã!”

Tạ Hựu chẳng thèm nghe.

Ngay trước mặt bố mẹ tôi và em , cúi đầu hôn tôi.

Tôi trừng to mắt .

Giữa ban ngày ban mặt, trời quang mây tạnh, đang cái gì thế này!!

Cảm nhận cơn giận của tôi, Tạ Hựu chỉ hôn lướt nhẹ rồi hơi lui lại, xoa đầu tôi một cái.

“Anh còn chưa giận, Lương Dư em đang giận cái gì?”

Sao ấy lại biết tôi tên là Lương Dư?

Đó là tên của tôi.

Là mẹ nuôi đặt cho tôi.

Em tôi không tên như .

~Truyện đăng bởi Lộn Xộn page~

Thấy Tạ Hựu buông tôi ra, bố tôi lập tức đổi sang nụ nịnh nọt.

“Tổng giám đốc Tạ, hôm nay ngài rảnh ghé qua thật quý hóa, ngài nhận nhầm người rồi, đây là đứa con khác của tôi, nó…”

Câu của bố tôi còn chưa kịp dứt.

Em tôi đứng dậy, vẫn cái dáng vẻ yếu ớt như sắp chết.

Nó lười biếng với Tạ Hựu: “Quản cho tốt vợ của , đừng tới phiền tôi, nhớ chuyển tiền vào tài khoản tôi.”

Tôi tiếp lời: “Gì cơ?”

Tiền gì?

Chuyển vào tài khoản nó là sao?

Em tôi nhàn nhã tôi, như vừa nhớ ra gì đó: “Nói mới nhớ, hai người vẫn chưa đăng ký kết hôn đúng không?”

Tôi: “Hả? Không phải em đã kết hôn với ấy rồi sao?”

Bố tôi từng cho tôi xem giấy kết hôn ghi tên em tôi và Tạ Hựu.

“Cái đó là tôi mua trên Taobao đó, có hai đồng thôi. Ảnh ghép là với ta đấy, không nhận ra à?”

Em tôi đeo balo, như hồn ma lững lờ trôi dần ra xa.

“Tôi cứ tưởng hai người chơi trò em rể – chị dâu để tìm cảm giác mới lạ cơ chứ. Chậc.”

“Đã một năm mà còn chưa xử lý xong, vợ thì muốn thai, có người chồng mà thất bại thật đấy.”

Nó càng lúc càng xa, biến mất sau khúc rẽ.

Chỉ còn lại tôi ngơ ngác đứng đó, cùng gương mặt sa sầm của Tạ Hựu.

Và cả bố mẹ tôi.

Ánh mắt Tạ Hựu lạnh nhạt lướt qua tôi.

[ – .]

Giữa và bố mẹ tôi, tôi vẫn sẽ chọn .

Tôi đưa tay ra, bộ đáng thương: “Em đi với ! Anh bế em đi mà.”

Tạ Hựu trông có vẻ rất tức giận.

Nhưng dễ dỗ lắm.

Tôi vòng tay ôm cổ , giả vờ như không có gì xảy ra, hôn nhẹ lên môi : “Cảm ơn chồng , chồng là tuyệt nhất.”

Anh: “Thật sao?”

Tôi mặt không đổi sắc, hoàn toàn lờ đi chuyện vừa rồi mình đem con ra mặc cả: “Thật mà.”

Tạ Hựu khẩy: “Mặt dày thật đấy.”

Tôi……

Mặt dày thì sao chứ!

Không ra cơ mà!

08

Về lại xe, Tạ Hựu đang xem phiếu xét nghiệm thai của tôi.

Tôi ghé sát lại xem cùng .

Anh ôm tôi ngồi lên đùi, cằm tựa lên đỉnh đầu tôi.

“Chỉ số này… là 4 tuần?”

“Ừ ừ, bác sĩ là 32 ngày.” Tôi véo một cái: “Anh còn là kỳ an toàn sẽ không có thai, em phải đánh một trận mới .”

Anh xoay tôi lại một vòng.

Tôi ngồi trên đùi , mặt đối mặt.

Tạ Hựu cúi người xuống, chủ đưa mặt lại gần.

“Xin lỗi bảo bối, em muốn đánh vào mặt hay chỗ nào?”

Tôi…

Anh ấy đôi khi thật sự… rất biết nghe lời.

Tôi vuốt ve lông mày và khóe mắt của Tạ Hựu.

Thật sự không hiểu nổi vì sao em tôi lại bỏ trốn khỏi hôn sự này.

Đừng là ngoài đời, ngay cả mấy hot boy mạng chỉnh sửa ảnh kỹ càng cũng không đẹp trai bằng ấy.

Đẹp trai, giàu có, cuồng , còn là trai tân.

Đúng chuẩn mẫu chồng hoàn hảo.

Tôi nhẹ vỗ vào mặt Tạ Hựu, hơi ấm từ người lan đến lòng bàn tay tôi.

Thật ra tôi không có sở thích kỳ lạ gì đâu.

Bình thường luôn là người mạnh mẽ hơn.

Tôi rất thích cảm giác dỗ dành.

Nhưng bây giờ…

Anh trông ngoan quá đi mất.

Tạ Hựu không chớp mắt tôi, trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy chỉ có mình tôi.

Tôi bắt đầu thấy bồn chồn.

Kệ đi.

*Bốp* —

Trên gương mặt đẹp trai của hiện lên một vệt đỏ mờ mờ.

Lần đầu tiên tôi đánh , có chút hồi hộp.

Chắc là sẽ không giận chứ?

Tôi lén .

Yết hầu của Tạ Hựu khẽ chuyển .

Tôi hùng hồn : “Anh bảo em đánh mà, không giận.”

Anh cúi đầu hôn lên lòng bàn tay tôi: “Anh không giận. Bảo bối ngoan rất tốt.”

Mỗi lần gọi tôi là “bảo bối ngoan”, tôi đều có cảm giác mình đang bay trên mây.

Tôi chớp mắt: “Thật không đó?”

Nụ hôn từ lòng bàn tay lần lượt lướt tới cổ tay.

“Thật mà. Tất cả là lỗi của , khiến bảo bối mang thai.

Bảo bối ngoan có muốn đánh kẻ xấu đã em mang thai một trận không?”

Kẻ xấu đó là chỉ hay là…

Tôi bị mê hoặc đến mụ mẫm: “Muốn!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...