Tình Yêu Ngày Giông [...] – Chương 5

5

09

Nói Tạ Hựu cực kỳ dễ dỗ, quả thật không sai chút nào.

Tôi từng định trả lại cho em mình, thậm chí còn tính bán luôn đứa con của chúng tôi.

Vậy mà lại quay sang xin lỗi tôi.

Tôi cúi đầu, lúc này Tạ Hựu đang cẩn thận dùng khăn ướt lau lòng bàn tay tôi.

Trong lòng bàn tay có một vết đỏ, là do tôi vừa đánh .

Anh xoa nhẹ cổ tay tôi rồi hỏi: “Em thích không?”

Tôi không trả lời.

Chỉ chằm chằm một lúc lâu.

Tôi chậm rãi hỏi: “Vừa rồi em em có ý gì ?”

Sao lại có cảm giác như… bọn họ thông đồng gạt tôi .

Tạ Hựu khựng lại.

Anh ngẩng đầu, ánh mắt tôi có chút kỳ lạ.

Vừa như oán trách, lại vừa như đang trách móc.

Như thể tôi đã điều gì đó vô cùng tệ với .

Bị đến chột dạ, tôi lấy tay che mắt lại: “Anh cái gì mà , đi, có ý gì hả, không em nữa!”

Anh đột nhiên hỏi tôi: “Em có biết là ai không?”

“Dĩ nhiên là biết rồi, chẳng phải chúng ta là vợ chồng giả sao?”

Tạ Hựu gỡ tay tôi xuống, thở dài: “Đúng là đồ ngốc vô tâm, lẽ ra không nên ôm chút hy vọng gì với em mới phải.”

Không có tim không có phổi thì sao chứ.

Không có tim có phổi sống càng vui vẻ.

Đáng ghét thật.

“Nhưng em đã quen từ rất nhiều năm trước rồi.”

10

Khi tôi trở về căn nhà này, bố mẹ hỏi tôi có còn nhớ chuyện lúc nhỏ không.

Tôi là không nhớ.

Họ thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra tôi nhớ rất rõ.

Tôi nhớ tôi không phải bị lạc, mà là bị bắt cóc.

Lúc đó công ty của bố mẹ vừa mới khởi sắc, kiếm chút tiền, tôi và em bị bắt cóc.

Hai mươi năm trước, trị an còn tệ hơn bây giờ.

Bọn bắt cóc cầu tiền chuộc.

Mỗi đứa mười vạn.

Hai mươi vạn, nhà tôi hoàn toàn có thể chi.

Nhưng bố tôi không chịu bỏ tiền.

Họ chỉ chuẩn bị tiền chuộc cho một đứa con, còn đứa kia thì trông chờ vào lòng tốt của bọn cướp.

Và rồi, em tôi cứu.

Còn tôi thì bị ném xuống sông.

Trong làn nước lạnh lẽo và đục ngầu, tôi thấy họ ôm lấy đứa con vừa tìm lại mà khóc nức nở.

Dòng nước tràn vào mũi vào miệng, trong cơn ý thức mơ hồ cuối cùng tôi đã nghĩ…

[ – .]

A, thì ra là tôi đã bị bỏ rơi rồi.

Tôi không chết.

Có một người phụ nữ vớt tôi lên. Sau khi tôi tỉnh lại, bà hỏi tôi là con nhà ai, cha mẹ đâu, sao lại rơi xuống nước.

Tôi lắc đầu: “Cháu không còn bố mẹ nữa.”

Bà đau lòng đến mức ôm chặt lấy tôi vào lòng: “Từ nay về sau, mẹ sẽ là mẹ của con.”

11

Mẹ nuôi tôi là người miền Nam.

Bà từng việc ở Đế Đô một thời gian, sau đó khi kinh tế miền Nam phát triển tốt, bà đưa tôi trở về quê hương của mình.

Đó là một thành phố ven biển.

Khí hậu điển hình của vùng gió mùa cận nhiệt đới.

Mùa hè thì ẩm nóng, mùa đông thì ẩm lạnh.

Thu nhập của mẹ không cao, tôi không đi nhà trẻ, hồi nhỏ suốt ngày chỉ chơi với đám trẻ con khác.

Tôi có rất nhiều chơi cùng.

Con của đồng nghiệp mẹ, trẻ con trong khu nhà, cả những đứa gặp trên đường.

Chỉ cần là trẻ con, đều phải chơi với tôi.

Tôi lớn lên vui vẻ ở thành phố miền Nam ấy.

Tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông.

Năm tôi tốt nghiệp cấp ba, sau kỳ thi đại học, tôi phấn khởi cầm bảng điểm chạy về khoe với mẹ.

Bà vừa vừa ho ra máu.

Lúc đó tôi mới biết, để tôi yên tâm học hành, bà đã giấu tôi chuyện mình bị bệnh.

Cứ kéo dài như thế, bệnh của mẹ đã bước vào giai đoạn cuối.

Thu nhập của mẹ không cao, đối với căn bệnh nặng như thì chẳng khác gì muối bỏ biển.

Mẹ không chọn chữa bệnh, mà để dành tiền lại cho tôi.

“Tiểu Dư còn rất trẻ, điều may mắn nhất trong đời mẹ là gặp con.”

Tôi không muốn nghe những lời như thế.

Nhưng đúng là số tiền tích lũy trong tay không đủ để mẹ phẫu thuật.

Tôi nhớ đến cha mẹ ruột của mình.

Dựa vào những ký ức vụn vặt và khuôn mặt của bản thân, tôi tìm ra đứa em lớn lên trong cưng chiều đủ đầy của họ.

Tôi đưa mẹ quay lại Đế Đô.

Từ cha mẹ ruột, tôi mặt dày vòi vĩnh mà moi không ít tiền.

Cũng vì tôi mở miệng ra là đòi tiền, nên họ vốn chẳng có cảm gì với tôi, lại càng thêm chán ghét.

Bệnh của mẹ khỏi hẳn một năm trước, ban đầu tôi định sau khi xem xong trò vui của em thì sẽ đưa mẹ rời đi.

Ai ngờ lại đột nhiên xuất hiện một “món hời” có thu nhập năm triệu.

Bỏ lỡ thì sau này tôi phải bao nhiêu công việc mới kiếm lại đây.

Gả thay thôi mà, em tôi kiểu gì cũng sẽ quay về.

Chờ em quay lại, tôi sẽ cầm tiền đưa mẹ rời khỏi nơi này.

Ai ngờ em tôi lại bắt tay với Tạ Hựu để lừa tôi!

Một mình tôi thì không thể thoát, trong bụng lại còn có một “gánh nặng”.

Tạ Hựu thì càng không đồng ý để tôi rời đi.

Còn việc Tạ Hựu quen tôi từ bao giờ, ai mà biết chứ.

~Truyện đăng bởi Lộn Xộn page~

Trong dòng thời gian của tôi, chưa từng xuất hiện người như ấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...