13
Bây giờ giấy đăng ký kết hôn không cần sổ hộ khẩu.
Nhưng nếu tôi kết hôn thật, nhất định phải với mẹ.
Chuyện một năm trước không tính.
Thay người khác kết hôn chỉ là công việc, còn kết hôn vì bản thân lại là chuyện hoàn toàn khác.
Mẹ tôi sống ở khu đông thành phố, nhà , hai phòng ngủ một phòng khách.
Trong nhà dọn dẹp rất gọn gàng, ngăn nắp.
Tôi đã báo trước hôm nay sẽ đưa trai về, mẹ nấu cả một bàn đầy món ngon — đều là những món tôi thích ăn.
Tôi chống cằm bà và Tạ Hựu trò chuyện.
~Truyện đăng bởi Lộn Xộn page~
“Cháu quen Tiểu Dư nhà bác thế nào ?”
Tôi lập tức vểnh tai lên nghe.
Anh không thể nào trả lời là “quen khi kết hôn” chứ?
Tạ Hựu trả lời rất tự nhiên: “Tụi cháu quen nhau từ nhỏ, một năm trước gặp lại. Bác còn nhớ cháu không ạ?”
?
Hồi nào trời?
Mẹ tôi đánh giá Tạ Hựu từ đầu đến chân, rồi đột nhiên lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
“Cháu là đứa trẻ năm xưa Tiểu Dư nhặt sao?”
Tạ Hựu gật đầu.
??
Mẹ tôi dịu giọng đi hẳn, bà thở dài: “Thì ra là cháu à. Tiểu Dư giống tôi, rất hay nhặt người về nhà.”
Hả?
Mẹ tôi vào phòng, lục ra một bức ảnh cũ.
Tôi một lúc.
Cậu bé trong ảnh… thật sự rất giống Tạ Hựu.
Sao ấy có thể lớn lên giống hệt phiên bản phóng to thế kia chứ?
Còn tôi bây giờ thì xinh hơn lúc nhỏ nhiều.
Trong bức ảnh, tôi là một đứa nhóc con, bên cạnh là một cậu bé lớn hơn một chút.
Tôi sờ sờ mặt mình, so với lúc nhỏ thì trông tôi bây giờ đã khác hẳn.
Mẹ tôi hỏi đủ thứ.
Tạ Hựu thì có hỏi là trả lời, không né tránh điều gì.
Buổi tối, Tạ Hựu ngủ lại nhà tôi.
Nhà chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách, không có phòng dư, lại là khách, không tiện để ngủ sofa.
Phòng tôi để ở, còn tôi thì ngủ chung với mẹ.
Trước khi ngủ, tôi chạy vào phòng mình chúc ngủ ngon.
Sau đó thấy Tạ Hựu đang ngồi trước bàn học của tôi, chằm chằm vào quyển nhật ký của tôi đến ngẩn người.
Nó vốn tôi cất trên giá nhỏ, đã bị Tạ Hựu lấy ra.
Tôi ôm từ phía sau: “Tự tiện vào đồ của em, thật xấu xa đó.”
[ – .]
Anh nghịch bàn tay tôi: “Em, cũng vào rồi mà.”
Tôi lười đáp: “Lật nhật ký thì thôi đi, cấm không lấy đồ của em ra chuyện xấu đấy, biết chưa?”
Tạ Hựu đi công tác thường sẽ mang theo một hai món đồ của tôi.
Rồi gọi video với tôi.
Giờ đây đang ở trong phòng tôi, mà nhà này chỉ có mỗi phòng vệ sinh ở ngoài.
Hơn nữa mai mẹ còn vào dọn dẹp.
Tạ Hựu trả lời: “Được.”
Tôi bĩu môi — đúng là đã nghĩ đến chuyện đó thật rồi.
Anh bổ sung: “Anh chỉ lấy từ giá sách xuống, chứ chưa lật nhật ký của em.”
Tôi chủ mở ra: “Anh có thể xem mà, đồ của em ở quê còn nhiều lắm, đây là những gì em viết sau khi đến Đế Đô.”
Là nhật ký từ năm mười tám tuổi trở đi.
Mẹ tôi giữ gìn đồ của tôi rất cẩn thận.
Dù dọn nhà mấy lần, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn.
Tôi liếc đồng hồ, sợ ở lâu quá mẹ sẽ không vui.
Tôi hôn một cái, rồi không yên tâm dặn dò thêm lần nữa: “Daddy phép khám phòng của em, không lấy đồ của em ra chuyện xấu đâu đấy, chỗ này cách âm kém lắm. Muộn rồi, em đi ngủ đây, chúc ngủ ngon~”
Nói xong, tôi chạy vụt đi.
Mẹ đang đợi tôi trong phòng bên cạnh, thấy tôi quay lại liền ngẩng đầu lên: “Tưởng hai đứa còn muốn dính nhau thêm một lúc nữa cơ.”
Má tôi hơi đỏ, ôm lấy mẹ: “Sao lại thế .”
Mẹ vỗ nhẹ đầu tôi, thở dài: “Con mẹ lớn rồi.”
Tắt đèn, chúng tôi trò chuyện trong bóng tối.
“Lúc nhặt con, con chỉ là một nhóc con bé xíu, bây giờ đã sắp kết hôn rồi.”
Tôi lắng nghe mẹ kể lại những chuyện năm xưa.
Kể mãi, kể mãi, giọng của mẹ cũng dần nhỏ lại…
Mẹ đã ngủ rồi.
Tôi nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho bà.
Màn hình điện thoại sáng lên.
Là tin nhắn từ Tạ Hựu.
Anh gửi cho tôi một trang trong quyển nhật ký của tôi.
Trên đó viết:
【Hôm nay va vào một người ở tòa nhà giảng dạy khu A. Ngực ta thật sự rất rắn chắc, sau này mình cũng phải tìm người như ! Không vui thì vùi mặt vào n.g.ự.c ấy, chắc sẽ rất thoải mái. Đáng ghét, lúc đó không ngẩng đầu lên, chẳng biết ta có đẹp trai không.】
Trời đất ơi, Lương Dư, mày bị sao ! Sao trong nhật ký lại có mấy thứ thế này!
Tôi gõ bàn phím: 【Anh nghe em giải thích!】
Anh trả lời: 【Người mà em va phải là .】
Hả?
Tạ Hựu tiếp tục gửi cho tôi rất nhiều bức ảnh.
Anh , đều là cả.
Bạn thấy sao?