4.
Nhà họ Giang bên cạnh đã mấy năm không có ai ở.
Dù vẫn có người dọn dẹp thường xuyên, mẹ tôi vẫn quyết định để Giang Tri Niên ở tạm nhà tôi, trong căn phòng cũ của cậu ta.
Tôi vào bếp rót nước uống, không biết từ khi nào cậu ta đã đứng sau lưng tôi, bỗng dưng lên tiếng:
“Nghe mẹ nuôi cậu vẫn độc thân hả?”
“Còn không phải nhờ phúc của cậu sao?”
Tôi nhấc khuỷu tay huých thẳng ra sau.
Cậu ta ôm ngực, lùi lại hai bước.
“Chà, cẩn thận kẻo tôi kiện cậu đấy.”
“Hơn nữa, trách tôi sao? Ai bảo cậu viết thư cho ba người cùng lúc?”
Cái gì?
Là lỗi của tôi, vì đã viết thư cho ba người cùng lúc.
Nhưng đó là lý do cậu ta tiết lộ chuyện này với cậu em khóa dưới của tôi á?
Đó là thời cấp ba.
Hồi ấy, trong lớp nữ sinh rất chuộng viết thư cho nam sinh.
Dạo đó, Giang Tri Niên suốt ngày lượn qua lượn lại trước mặt tôi, còn vác theo nguyên một balo thư , khoe khoang khắp nơi.
Cậu ta còn bóng gió hỏi tôi định viết cho ai.
Lúc ấy tôi thực sự không định viết cho ai cả.
Nhưng thấy cậu ta đắc ý như , tính hiếu thắng của tôi trỗi dậy.
Thế là tôi bèn viết thư cho ba đẹp trai nổi bật nhất khối, chỉ để chọc tức cậu ta.
Tôi đã suy nghĩ rất lâu.
Lớp trưởng lớp bên cạnh, đội trưởng đội bóng rổ, và chủ tịch câu lạc bộ Taekwondo.
Đúng là chẳng thể bỏ ai , nên tôi quyết định gửi cho cả ba.
Khi biết chuyện, Giang Tri Niên tức đến phát điên, mấy ngày liền không thèm chuyện với tôi.
Những bức thư cậu ta nhận cũng bị xử lý sạch sẽ, từ đó không còn lượn lờ trước mặt tôi nữa.
Tôi cứ tưởng cậu ta đã học cách an phận.
Ai ngờ, cậu ta lại kể chuyện này với người tôi từng “mập mờ” thời đại học.
Không những không tìm người cho mình, mà còn chặt đứt đường duyên của tôi.
Trước khi ra nước ngoài, cậu ta còn cố báo với cậu em khóa dưới đáng của tôi rằng tôi từng cùng lúc gửi ba lá thư .
Thế là, đối tượng mập mờ sắp vào tay bỗng bay mất.
Tôi tức đến suýt đặt vé máy bay bay thẳng qua tìm cậu ta tính sổ.
Tôi lườm cậu ta một cái, chẳng buồn đôi co nữa.
Nghĩ lại vẫn thấy điên tiết.
5.
Sáng hôm sau, tôi chuẩn bị đi thì phát hiện Giang Tri Niên đã ra khỏi nhà từ sớm.
Anh ta đi tích cực sao?
Suốt cả quãng đường đến công ty, tôi vẫn luôn nghĩ rằng Giang Tri Niên không phải kiểu người như .
Còn chưa kịp nghĩ tiếp.
Vừa mở cửa văn phòng, tôi lập tức cảm thấy có gì đó sai sai.
“Đồ trong văn phòng tôi đâu hết rồi?!”
Không chỉ bàn việc trống trơn, mà cả văn phòng cũng sạch bách.
Giống hệt như vừa bị trộm cướp viếng thăm.
Trợ lý của tôi chạy vào, thông báo rằng toàn bộ đồ đạc đã chuyển sang văn phòng của tổng giám đốc.
Thậm chí, ngay cả ấy cũng bị “đóng gói” theo, chuyển thẳng lên bộ phận thư ký tổng giám đốc cho tiện công tác.
…Cũng đâu cần gấp gáp đến chứ?
“Cậu đi nhanh quá! Tôi còn chưa kịp , sáng nay sếp đã đích thân dẫn người đến dọn đồ của cậu đi rồi.”
Hạo Ninh chạy lại gần, ánh mắt tò mò xen lẫn chút phấn khích của kẻ hóng hớt.
“Tốc độ này đúng là nhanh đến dọa người.”
“Hehe, đi đi, tiền đồ của cậu sáng lạn lắm đó.”
Bỏ qua ánh mắt tò mò, phấn khích và cả chút ghen tị của mọi người, tôi dẫn trợ lý lên tầng cao nhất.
Lại tiếp tục đi xuyên qua những ánh đầy hóng hớt của thư ký phòng tổng giám đốc, rồi đẩy cửa bước vào.
Bên cạnh bàn việc lớn của Giang Tri Niên, có thêm một chiếc bàn nhỏ hơn, trang nhã hơn.
Tất cả đồ đạc của tôi đã sắp xếp gọn gàng trên đó, y như cách bài trí trên bàn việc cũ của tôi.
Từ vị trí này, chỉ cần hơi ngước mắt lên là có thể thấy toàn bộ hành của Giang Tri Niên.
Có lẽ vì mới nhậm chức nên công việc của ta khá bận rộn.
Thấy tôi vào, cũng không gì nhiều.
Tôi cũng chẳng khách sáo, cứ thế tự do khám văn phòng của ta.
Cả căn phòng mang phong cách xa hoa không phô trương.
Phía sau lưng ta là một giá sách lớn, tỏa ra cảm giác tri thức.
Một góc khác trông giống khu vực nghỉ ngơi, có kệ để đồ ăn vặt, máy chơi game, cùng một vài món đồ trang trí hơi kỳ lạ.
Tôi đi loanh quanh một vòng, cuối cùng nằm ườn ra ghế sofa, tiện tay ôm một con thú bông màu hồng vào lòng.
Tối qua lỡ thức khuya một chút, giờ buồn ngủ quá.
“Bên kia có mấy món ăn vặt cậu thích, với cả trò chơi nữa. Nếu chán thì cứ tự lấy.”
Giang Tri Niên thấy tôi nằm dài trên sofa, có lẽ tưởng tôi buồn chán, nên chủ lên tiếng.
“…Buồn ngủ.”
“Lại thức khuya nữa hả?”
Anh ta ngẩng đầu, nheo mắt tôi.
“Chỉ một chút xíu thôi.”
Tôi giơ ngón cái và ngón trỏ, ra hiệu một khoảng cách nhỏ để diễn tả “một chút xíu”.
Tự nhiên có hơi sợ ta.
“Bên trong có phòng nghỉ, vào đó ngủ một lát đi.”
Giang Tri Niên vốn định gì đó, rồi lại thôi.
Cuối cùng, ta chỉ bảo tôi vào phòng nghỉ ngủ một chút.
Tôi suy nghĩ.
Tôi là giám đốc thiết kế của công ty, có trách nhiệm trên vai.
Làm sao có thể thản nhiên ngủ ngay dưới mí mắt của sếp mới vào ngày đầu tiên ta nhậm chức chứ?
Sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi ngồi thẳng dậy, trịnh trọng với Giang Tri Niên:
“Tôi không phải đang lười biếng đâu nhé. Tôi rất nghiêm túc với công việc.”
“Chỉ là tối qua ngủ không ngon, tôi cần bổ sung năng lượng, như mới có thể cống hiến tốt hơn cho công ty.”
“Được rồi, Giám đốc Nguyễn, tôi hiểu mà. Vì sự phát triển bền vững của công ty, tôi chính thức cầu cậu vào phòng nghỉ ngơi.”
Giang Tri Niên mỉm , nhướng mày một chút, vươn tay tác “mời”, ánh mắt ra hiệu tôi mau đi ngủ.
…Hả?
Hôm nay Giang Tri Niên lại dễ chuyện như sao?
Ra nước ngoài một chuyến mà trình độ EQ cũng tăng lên rõ rệt.
Chứ ngày trước mà không cãi nhau với tôi mấy câu thì đâu còn là Giang Tri Niên nữa?
“Chuyến đi nước ngoài này đáng giá ghê.”
6.
Tôi ngủ khoảng một tiếng rồi tỉnh dậy.
Tùy tiện vò vò mái tóc, vừa ngáp vừa đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi phòng nghỉ, tôi lập tức chết sững.
Trước mặt tôi là một nhóm lãnh đạo cấp cao đang họp báo cáo với sếp, tất cả đều sững sờ tôi.
Họ tròn mắt, đầy vẻ không thể tin khi thấy tôi, với dáng vẻ vừa ngủ dậy, bước ra từ phòng nghỉ của Giang Tri Niên.
Ngọn lửa hóng hớt trong mắt họ lập tức bùng cháy dữ dội.
Nếu không phải vì sếp đang có mặt, chắc chắn họ đã xông đến vặn hỏi tôi cho ra nhẽ.
“Khụ.”
Giang Tri Niên khẽ hắng giọng nhắc nhở, người đang báo cáo mới giật mình hoàn hồn, cố gắng đè nén sự tò mò để tiếp tục công việc.
Nhưng những người khác vẫn liên tục liếc mắt về phía tôi.
Tôi xấu hổ lết chậm rãi về chỗ ngồi của mình.
Xong rồi, cái này thế nào cũng không rõ .
Ra khỏi phòng nghỉ của sếp với quần áo xộc xệch thế này…
Tôi dám chắc, chỉ cần họ bước ra khỏi cánh cửa này, toàn bộ công ty sẽ ngập trong những tin đồn về tôi.
Tôi cúi đầu, giả vờ đà điểu, cố gắng phớt lờ mọi ánh .
Mãi đến khi họ đi hết, tôi mới thở phào, gục mặt xuống bàn, oán hận Giang Tri Niên.
Anh ta ngược lại trông có vẻ tâm trạng rất tốt.
Một tay cầm tài liệu, một tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trong mắt còn mang theo chút dịu dàng hiếm thấy.
Tôi còn đang đến xuất thần, thì Giang Tri Niên đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ánh mắt chạm nhau, tôi bỗng cảm thấy như mình rơi vào cái bẫy mềm mại mà ta giăng sẵn.
Tôi giật mình, bĩu môi, lườm ta đầy oán hận.
“Sao ?”
Giang Tri Niên hỏi, dường như vẫn chưa nhận ra huống trước mắt nghiêm trọng đến mức nào.
“Anh có tin không, bây giờ chỉ cần bước ra ngoài, bên ngoài sẽ toàn là tin đồn về hai chúng ta.”
“Tin đồn? Tin đồn gì?”
Tôi đứng dậy, bước đến bên cạnh ta, vẫy tay ra hiệu cho ta ghé tai lại gần.
“Này, để tôi kể nghe.”
“Vừa nãy tôi đi báo cáo công việc với Giang tổng, vô thấy Giám đốc Nguyễn bước ra từ phòng nghỉ của sếp, quần áo thì nhăn nhúm hết cả.”
Tôi bắt chước biểu cảm bí hiểm của mấy bà tám hay hóng chuyện, nháy mắt đầy ẩn ý.
Giang Tri Niên bị biểu cảm của tôi chọc , lại trông chẳng hề bận tâm, khiến tôi tức đến mức giơ tay đập ta một cái.
“Anh còn à?”
Anh ta thu lại ý , nghiêm túc hỏi:
“Còn tin đồn nào nữa không?”
Tôi suy nghĩ một lát, nhớ lại những lần công ty tám chuyện về người khác, rồi lại ghé sát vào ta hơn.
“Còn nữa chứ.”
“Nghe Giang tổng và Giám đốc Nguyễn không biết đã gì trong phòng nghỉ, chỉ thấy Giám đốc Nguyễn bước ra với quần áo nhăn nhúm…”
“Ui chao, bảo sao ấy có thể chuyển đến văn phòng sếp việc! Có khi nào là sắp thành bà chủ rồi không?”
“Giang tổng và Giám đốc Nguyễn chắc chắn có quan hệ đặc biệt, tôi tận mắt thấy đấy. Không chỉ tôi, mà mấy người khác cũng thấy nữa!”
Tôi càng càng thấy đáng sợ.
Bình thường, chỉ một tin đồn không có căn cứ cũng có thể lan truyền khắp công ty.
Còn cái này là tận mắt chứng kiến, không biết sẽ bị bịa thành câu chuyện ly kỳ cỡ nào nữa.
Tôi thấp thỏm lo lắng, còn Giang Tri Niên thì vẫn ngồi vững như núi, không có chút biểu cảm nào.
“Anh không lo lắng chút nào à?”
“Tôi lo cái gì?”
“Hình tượng chứ sao! Hình tượng nữ tổng tài mạnh mẽ, độc thân giàu có, xinh đẹp của tôi tiêu tùng rồi! Tôi còn sao sống sót trong công ty đây?”
“Xinh đẹp, độc thân, giàu có?”
Giang Tri Niên lặp lại từng chữ, giọng điệu mang theo chút bất ngờ.
Tôi nhướn mày:
“Sao? Có vấn đề gì với mấy chữ đó à?”
Giang Tri Niên vừa định gì đó, thì điện thoại của tôi reo lên.
Trên màn hình hiện hai chữ to rõ: “Học đệ” (đàn em).
Bạn thấy sao?