Tình Yêu Ngọt Ngào [...] – Chương 1

Chương 1-3

Tôi và chị là chị em sinh đôi, giống nhau đến mức bố mẹ cũng không phân biệt . Nhờ vào ngoại hình giống nhau, hai chúng tôi đã dùng một thân phận để hoạt trong giới giải trí.

Chị ấy phụ trách phỏng vấn, thương thảo, tham gia show giải trí, còn tôi phụ trách ca hát, nhảy múa, rap và việc vất vả.

Chúng tôi sống rất thoải mái.

Chẳng bao lâu sau, một ông lớn bí ẩn trong giới đầu tư muốn đầu tư cho chị tôi.

Thấy chị ấy từ buổi tiệc trở về, tôi dừng bước nhảy, thở hổn hển hỏi: “Thương lượng thế nào rồi?”

Chị ấy tôi với vẻ mặt phức tạp.

“Anh ta ta muốn người việc vất vả kia.”

1.

Tôi là Chu Vãn Tinh, cũng là Chu Vãn Ý trước ống kính.

Tôi và chị là chị em sinh đôi cùng trứng, từ chiều cao, cân nặng, khuôn mặt, thậm chí là nốt ruồi ở đuôi mắt cũng giống nhau như đúc, giống đến mức ngay cả bố mẹ cũng khó phân biệt.

, sau khi chị ra mắt và nổi tiếng, tôi đã trở thành một Chu Vãn Ý khác.

Có lẽ vì ngoại hình quá giống nhau, nên tính cách của chúng tôi lại trái ngược nhau.

Chị tôi thông minh, EQ và IQ đều cao, thích tĩnh lặng hơn là vận , vì đã đảm nhận các công việc phỏng vấn, thương thảo và tham gia show giải trí sau khi ra mắt.

Còn tôi thì tính cách thẳng thắn, tràn đầy năng lượng, vì đã bị chị tôi đóng gói thành idol, ca hát, nhảy múa, rap đều toàn diện.

Chúng tôi tỏa sáng trong các lĩnh vực khác nhau, trở thành nữ minh tinh toàn năng trong mắt mọi người.

Để sớm nghỉ hưu an hưởng tuổi già, nên lần đầu tư này, chúng tôi không phép mắc một sai lầm nào.

2.

Cứ như , tôi bị chị tôi ném vào một chương trình truyền hình thực tế về cuộc sống chậm – một chương trình hot trong nước, có sự tham gia của các diễn viên gạo cội và vô số nhà tài trợ thương mại.

Trước đây, với vị thế của chị tôi cộng thêm hai bậc nữa cũng không thể chạm đến ngưỡng cửa của chương trình này.

Nhưng vốn dĩ, tiền bạc chính là sức mạnh, không biết là ông lớn nào bị mù mắt, à không, có con mắt tinh tường như , lại để ý đến tôi.

Trong lúc đang suy nghĩ, xe đã dừng lại, tôi mạnh mẽ nhảy xuống, định bụng mỗi tay xách một chiếc vali lên.

Nhân viên bên cạnh đưa tay ra rồi lại thôi, tôi lập tức cứng đờ người.

Chết rồi, chị tôi đang đi theo hình tượng lạnh lùng trên sân khấu, ngọt ngào ngoài đời!

“Ôi, hình như hơi nặng, quay phim có thể giúp em một chút không?”

Tôi lập tức giả vờ yếu đuối, lặng lẽ đặt chiếc vali đã nhấc lên mười cm xuống, nở một nụ e thẹn với nhân viên.

Anh quay phim hoàn hồn, vội vàng nhận lấy chiếc vali trong tay tôi và xách về phía trước, tôi thấy bóng dáng vạm vỡ của ấy có chút loạng choạng, không khỏi cảm thấy may mắn.

May mà vừa rồi đã kịp phản ứng, nếu không ngày mai biệt danh “King Kong Barbie” của tôi sẽ lên hot search mất.

Tôi vuốt lại chiếc váy trắng nhỏ chuẩn bị đặc biệt để nổi bật khí chất, rồi nhấc chân đi theo.

3.

Ngôi làng vẫn còn trong trạng kinh tế lạc hậu, sau cơn mưa đêm qua, con đường đất càng trở nên khó đi hơn.

Tôi mang đôi giày thể thao trắng, bước đi như đang trên băng mỏng.

Con đường nhỏ dẫn ra thế giới bên ngoài hẹp đến mức xe cộ không thể đi vào, xung quanh con đường là những hộ dân trong làng, trước nhà là những con ch.ó lớn bị xích, phía sau là những ngọn núi trùng điệp.

Người dân sinh ra và lớn lên ở đây từ đời này qua đời khác.

Tôi đã từ bỏ đôi giày của mình, vô cùng hối hận vì đã mang một đôi giày trắng tinh đến đây.

Con chó vàng canh cửa lại sủa inh ỏi.

Trước mặt tôi xuất hiện một người đàn ông.

Làn da trắng trẻo do quanh năm không tiếp với ánh nắng, đôi mắt lại vô cùng thanh tú, đôi đồng tử giống như ngọc bích ôn nhu, đúng chuẩn một công tử nho nhã, thoát tục.

Một người đàn ông vô cùng đẹp trai, tôi lại thấy rất lạ lẫm.

Anh ấy lịch sự chỉ vào chiếc micro trên người.

“Xin chào, tôi là Quý Thanh Trúc, cũng là khách mời của mùa này. Đáng lẽ ra tôi nên đưa lên quen với thầy Hạ và mọi người, , khụ khụ…”

Anh ấy không nhịn quay đầu ho nhẹ, hít một hơi thật sâu mới tiếp.

“Nhưng vì nguyên liệu cho bữa trưa không đủ, nên có lẽ hai chúng ta phải đến chợ rau trước, Chu, có phiền không?”

Tất nhiên tôi không thể không, vội vàng gật đầu đồng ý. Chỉ là trong lòng thắc mắc, từ bao giờ giới giải trí lại có nhân vật như ? Chẳng lẽ mình đã lạc hậu rồi? Không thể nào, ấy hoàn toàn là gu của mình, không thể nào mình không ý đến chứ.

Quý Thanh Trúc đi bên cạnh tôi, trên đường đi lại không nhịn ho khan vài tiếng.

“Anh bị cảm à?”

Anh ấy có chút ngại ngùng.

“Căn bệnh này của tôi là bệnh bẩm sinh, không sao đâu.”

À, hóa ra là mỹ nam bệnh tật, trong lòng tôi bỗng dưng nảy sinh chút thương xót.

, trên đường trở về, tôi chủ nhận lấy chiếc túi nặng hơn trong tay ấy.

Quý Thanh Trúc sững người một lúc, đáy mắt nhanh chóng lóe lên vẻ kinh ngạc, ấy mỉm với tôi, khóe mắt hơi cong lên, khuôn mặt tái nhợt bỗng chốc trở nên sinh hơn, giống như một bức tranh thủy mặc từ từ chuyển , mang theo một vẻ đẹp khó tả.

Tôi bị nụ này cho hoa mắt, không để ý đến vành tai ửng đỏ của người đàn ông.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...