4.
Lần đầu tiên tiếp với các tiền bối thực ra rất hòa hợp.
Dù sao thì họ cứ việc trò chuyện, tôi chỉ cần ngồi im lặng một bên, mỉm e thẹn, gật đầu ngoan ngoãn, một phông nền xinh đẹp.
Nếu gặp chuyện không chắc chắn thì cứ giả ngu, Amen, đó chính là quan niệm sống của tôi.
Ghi hình vài tập mà không có chuyện gì xảy ra, tôi vui vẻ khoe khoang với chị trên WeChat, ngay sau đó đã không nổi nữa.
Bởi vì khách mời bay đến vừa bước vào cửa, tôi đã thấy rất quen thuộc.
Một người là tiểu hoa đán hàng đầu Giang Oanh Oanh, sở hữu nhiều bộ phim truyền hình ăn khách, là “ đầu quốc dân” đích thực.
Người còn lại là Phó Thịnh Khanh, người gần đây đang có đà phát triển mạnh mẽ, nghe cùng họ với ông chủ của một tập đoàn hàng đầu trong nước, mọi người đều gọi ta là “Thái tử gia”.
Người trước từng chơi xấu chị tôi trong một chương trình truyền hình, người sau thì từng theo đuổi chị tôi khi còn chưa nổi tiếng.
Trường hợp éo le xoay quanh Chu Vãn Ý này, cứ thế ập đến người tôi, một người vô tội.
Giang Oanh Oanh mỉm chào hỏi mọi người trong phòng, sau đó ánh mắt rơi vào tôi.
“Chào Vãn Ý, lâu rồi không gặp, em có nhớ chị không?”
Động tác định chuồn lẹ của tôi khựng lại.
Lời phàn nàn của chị tôi như vang lên bên tai.
“Bực mình c.h.ế.t mất, con trà xanh đó rõ ràng biết chị sợ nước, chị mày liều mạng giành lấy vị trí thứ nhất chỉ vì không muốn bị phân công đi lặn.”
“Kết quả là ta, một đứa chuyên kéo chân sau, hai tay ôm chặt mắt nhắm tịt rồi trò buồn nôn với chị!”
Chị tôi bắt chước giọng điệu của Giang Oanh Oanh, bằng giọng điệu nũng nịu.
“Chị ơi, người ta thật sự rất muốn xuống đáy biển xem thử, chị tốt bụng như chắc chắn sẽ không từ chối em đâu, cầu xin chị mà.”
“Không phải, ta bị bệnh à, chị mày đã gì nên tội mà phải chung nhóm với ta chứ?”
Lúc đó tôi hả hê, đến mức đập giường.
Nhưng bây giờ tôi cũng muốn hỏi: “Không phải, ta bị bệnh à?”
Theo như tôi biết, mặc dù lượng fan của Giang Oanh Oanh rất đông, sau khi chương trình truyền hình đó phát sóng, không ít người qua đường đã lên tiếng bênh vực chị tôi.
Cuối cùng, phòng việc của Giang Oanh Oanh phải đích thân ra mặt mới dẹp yên dư luận.
Tóm lại, ta và Chu Vãn Ý không phải là mối quan hệ thân thiết đến mức có thể ra những lời như .
Và tôi, với tư cách là người hầu trung thành của chị mình, tất nhiên cũng không có thiện cảm gì với ta.
Nhưng mà, người trưởng thành rồi, phải biết giữ thể diện.
Tôi cố gắng học theo hình tượng bông hoa nhỏ bé của chị , giả vờ kinh ngạc chạy đến giúp ta xách hành lý.
“Em nhớ chị muốn chết, Oanh Oanh, sao đến mà không báo trước ? Lần trước em rủ chị đi chơi, chị cũng không trả lời.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Oanh Oanh cứng đờ.
“Điện thoại của chị đều để ở chỗ trợ lý, có lẽ ấy không thấy, lát nữa chị sẽ mắng ấy một trận.”
Cô ta thân thiết khoác tay tôi, ra vẻ chị em tốt.
Tôi nhân cơ hội buông đồ của ta đang cầm trên tay xuống, nheo mắt dựa sát vào.
Phó Thịnh Khanh bên kia đương nhiên do Quý Thanh Trúc tiếp đón, đúng ra thì Quý Thanh Trúc không phải là người trong giới, nghe ấy là vong niên thầy Hạ ba lần bốn lượt mời đến.
Phó Thịnh Khanh lại không biết chuyện này, thấy Quý Thanh Trúc xa lạ nên không coi trọng, tùy tiện ném vali qua, cả người như hoàng đế tuần du ngó xung quanh.
Với cái tính cách tồi tệ này mà trên mạng vẫn có nhiều người khen ta “thật thà”, chị tôi đúng, tên này chỉ cần có người tâng bốc là cho rằng mình là nhất thiên hạ, đúng là vừa tầm thường vừa tự tin.
Nhưng Giang Oanh Oanh rõ ràng rất hứng thú với Phó Thịnh Khanh, bởi vì ta chỉ diễn kịch với tôi ba phút đã kiếm cớ rời đi, rồi quay sang bắt chuyện với Phó Thịnh Khanh.
Tôi bĩu môi, giả vờ không ý đến ánh mắt Phó Thịnh Khanh lén lút qua, tiến lên kéo Quý Thanh Trúc.
“Em đi theo .”
5.
Tôi và Quý Thanh Trúc cùng nhau mang hành lý của khách mời lên phòng, đi theo chúng tôi lên lầu còn có cả Tiểu Bồn.
Tiểu Bồn là chó Border Collie chủ nhà nuôi, vì ngoại hình đáng , lại đặc biệt thông minh, nên đã thu hút một lượng lớn người hâm mộ trên mạng, đúng chuẩn là ngôi sao chó.
Tôi ngồi xổm xuống xoa tai nó một cách thân thiết, nhờ phúc chị tôi thường xuyên ném con ch.ó Samoyed nhà ấy cho tôi nuôi, kinh nghiệm nuôi chó của tôi cũng kha khá, sau khi đến đây, mối quan hệ của tôi với Tiểu Bồn cũng rất tốt.
Tiểu Bồn đã huấn luyện bài bản, có thể hiểu một số câu lệnh cố định. Tôi quay lưng về phía ống kính, che micro lại, khẽ ra lệnh.
PD đi cùng đoàn không cam lòng mà tiến lên quay phim, bị ánh mắt lạnh nhạt của Quý Thanh Trúc đóng băng tại chỗ.
Tôi cảm thấy vừa lòng sau khi xong chuyện xấu, lại hùng hổ dẫn người xuống núi.
Quả nhiên, lúc mọi người chuẩn bị ăn tối, giọng sụp đổ của vị thái tử gia kia liền vang lên từ trên lầu.
“Con chó này sao lại tè lên vali của tôi thế này!”
Tôi nín , đút thêm một cây xích cho Tiểu Bồn bên chân, Quý Thanh Trúc đối diện cũng vô thức cong môi.
Một chó nhỏ thì có lỗi gì chứ? Nó chỉ là rất nghe lời thôi.
Bạn thấy sao?