Tình Yêu Ngọt Ngào – Chương 5

Chương 5

20

Khi kỳ thi đại học kết thúc, Thẩm Mục đã rời khỏi Tỉnh Thành.

Hối hận không?

Có.

Tôi đã hối hận vô số lần trong đêm, hối hận vì hôm đó không chuyện tử tế với Thẩm Mục.

Anh đã như rồi, vẫn còn gọi điện chúc tôi thi tốt.

Tôi không biết bố tôi đã gì với Thẩm Mục, chỉ biết sau khi rời đi, bố tôi rất bứt rứt.

Mỗi khi nhắc đến Thẩm Mục, ông ấy đều lo lắng: “Không biết bà của thằng nhóc đó đã phẫu thuật chưa, sức khỏe còn tốt không.”

Lần tiếp theo tôi nghe tin về Thẩm Mục là trên bản tin và bảng xếp hạng những người giàu có.

Công ty của ở nước ngoài đã phát triển rất lớn, danh tiếng lan về tận trong nước.

Bố tôi cuối cùng cũng có thể yên tâm: “Thằng nhóc Thẩm Mục, bố biết nó sẽ , cuối cùng cũng thành công rồi.”

Còn tôi, khi thấy những bản tin đó, trong lòng lại dậy lên những cảm mãnh liệt, không thể nào ngừng nghĩ về .

Dù bao nhiêu năm trôi qua, cái tên Thẩm Mục vẫn có thể dễ dàng khiến tôi như ngày đầu.

Và bây giờ, khi gia đình tôi gặp khó khăn, có một công việc với mức lương hậu hĩnh như thế này, tôi cảm thấy mình thật may mắn.

Còn về Thẩm Mục, tôi không dám mơ tưởng gì cả.

Bởi vì, trong mắt , khi đang ở vào thời điểm tuyệt vọng nhất, không những tôi giận dỗi với , mà bố tôi còn cắt hết sự trợ giúp dành cho .

Cha mẹ ghét bỏ , chỉ còn ông bà là người thân.

Chi phí phẫu thuật của bà , đối với gia đình tôi chẳng là gì, đối với , đó là tiền cứu mạng.

Thế mà chúng tôi vẫn bỏ rơi , như thể dùng xong rồi vứt đi một cách vô .

Tôi nghĩ, chắc chắn phải rất hận tôi.

21

Nhưng giờ đây, những gì Thẩm Mục đang khiến tôi không hiểu nổi.

Tôi không hiểu vì sao vẫn tốt với tôi như .

Là vì thích tôi sao?

Nhưng hồi cấp ba đâu có thích tôi, sao bây giờ lại thích tôi ?

Tôi sợ nếu tiếp tục đối xử tốt với tôi, tôi sẽ không thể ngừng dựa dẫm vào .

, tôi đã chọn cách tránh xa và giữ khoảng cách ngay lập tức.

Khi tôi gặp khó khăn với các tài liệu mà không hiểu rõ, tôi không còn hỏi Thẩm Mục, mà tự mình tra cứu từng cái một.

Nhưng chỉ cần tôi nhíu mày một chút, , vốn đang bận rộn xử lý công việc, liền đứng dậy: “Em không hiểu chỗ nào sao?”

Thấy tiến lại gần, tôi vội vàng ngồi sang đầu bên kia của bàn: “Không cần đâu, Thẩm tổng, tôi có thể tự tra .”

Nhìn thấy tôi kiên quyết không lại gần, Thẩm Mục khẽ nhíu mày, giọng dịu lại: “Có chuyện gì à?”

Đôi mắt Thẩm Mục đầy vẻ mệt mỏi, gần đây bận rộn với dự án hợp tác với gia đình Trần, đã mấy ngày rồi không nghỉ ngơi tử tế, chắc rất mệt.

Tôi không dám , giọng trầm xuống: “Không có gì, chỉ là không muốn phiền .”

Thẩm Mục đứng yên, có vẻ như đã nhận ra sự xa cách của tôi.

Ánh mắt của Thẩm Mục tối lại, im lặng rất lâu mới : “Được thôi.”

22

Liên tiếp mấy ngày liền, tôi cố ý tránh mặt Thẩm Mục.

Nhưng công việc thì tôi rất chỉn chu, không mắc phải sai sót nào.

Có vài lần muốn gì đó với tôi, lại ngập ngừng rồi thôi, mỗi khi gọi tôi lại, cũng chẳng biết gì.

Những ngày đó, bầu không khí trong công ty rất nặng nề.

Tôi nhận ra Thẩm Mục đang buồn, vẫn cố gắng giữ khoảng cách.

Rồi một hôm, vì xử lý tài liệu mà tôi phải ở lại rất muộn.

Lúc này, văn phòng chỉ còn vài ngọn đèn sáng, Thẩm Mục đã ra ngoài đi gặp đối tác, cả tòa nhà rộng lớn chỉ còn mỗi mình tôi.

Tôi vốn sợ bóng tối, nên khi thấy trời sắp tối hẳn, tôi vội vàng tắt máy tính và chuẩn bị về nhà.

Đến thang máy, tôi bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, dường như đang đợi ai đó.

Ánh đèn mờ ảo khuôn mặt trông lạnh lùng hơn, dáng người khẽ cúi xuống, không gì cả, chỉ lặng lẽ đứng đó đợi.

Anh trông có chút đơn, và khó diễn tả cảm giác dịu dàng toát ra từ hình ảnh ấy.

Tôi khựng lại: “Thẩm tổng.”

23

Thẩm Mục cầm điếu thuốc trên tay, ngọn lửa nhỏ trong bóng tối nổi bật đến lạ.

Thấy tôi, liền đứng thẳng dậy: “Em xong việc rồi đúng không? Để tôi đưa em về nhà.”

“Anh gì ở đây, chẳng phải đi ăn với tổng giám đốc Trần rồi sao?”

Thẩm Mục bối rối giải thích: “Kết thúc sớm.”

Anh vô thức đưa tay muốn lấy túi của tôi: “Tôi đưa em về, giờ khó bắt taxi.”

Tôi lùi lại một bước, lắc đầu: “Không cần đâu, phiền quá.”

Ánh mắt Thẩm Mục tối lại: “Giang Dao, em tránh tôi, đã một tuần rồi.”

Tôi chưa từng thấy Thẩm Mục thế này, không hiểu sao trong lòng tôi nhói đau.

Tôi thẳng vào mắt : “Thẩm Mục, thích tôi đúng không?”

Thẩm Mục mím chặt môi, rồi sau đó thản nhiên thừa nhận: “Thích.”

Tim tôi như bị ai đó mạnh một cái, tôi nợ nần chồng chất, có gì mà đáng để thích?

Tôi cố nén cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng, từng lời một thốt ra: “Nhưng người từ chối tôi hồi cấp ba là .”

Dường như nghĩ đến điều gì đó, bàn tay Thẩm Mục siết chặt bên người: “Toii không phải là từ chối em.”

Tôi nhạt: “Vậy à? Không quan trọng nữa. Chuyện cảm thời niên thiếu thôi, không đáng để bận tâm. Em chỉ nghĩ chúng ta nên giữ khoảng cách.”

Giọng của Thẩm Mục trở nên khàn khàn và trầm xuống: “Vậy nên em lại muốn chiến tranh lạnh với tôi như hồi cấp ba đúng không?”

Tôi bình thản đáp: “Có thể.”

Thẩm Mục bật , ngẩng đầu lên một chút, sau đó tôi với ánh mắt đã lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày.

Giọng trầm thấp, có chút tự giễu: “Được, thế cũng hay.”

Rồi ném thứ gì đó vào thùng rác.

Dưới ánh đèn, tôi rõ đó là móc chìa khóa mà hồi cấp ba tôi đã tùy tiện tặng .

Anh vẫn giữ nó sao?

Rõ ràng là rất giận, trước khi rời đi, vẫn không thể kìm lòng mà quay đầu lại gọi tôi:

“Giang Dao.”

“Tài xế của tôi đang đợi ở dưới, ông ấy sẽ đưa em về nhà.”

24

Trên đường về nhà, tài xế của Thẩm Mục như thể biết điều gì đó, cứ thế kể lể bao nhiêu điều tốt đẹp về suốt cả chặng đường.

Còn tôi thì im lặng không lời nào.

Rõ ràng mọi chuyện đã kết thúc rồi, giữa tôi và Thẩm Mục đến đây cũng xem như ổn. Có lẽ đã bỏ lỡ là bỏ lỡ, thời gian quen nhau không đúng, thời điểm gặp lại cũng không đúng.

Tôi ôm lấy ngực mình, tại sao, ở đây lại đau đến thế?

Chiếc xe dừng lại trước cổng khu chung cư, tôi bước xuống và vừa định đóng cửa xe.

Bỗng nhiên, điện thoại vang lên liên tục, thông báo tin nhắn.

Tôi mở ra xem, thì thấy toàn là tin nhắn thoại từ Thẩm Mục.

Người vừa cứng rắn như , giờ đây giọng trong các đoạn tin nhắn lại ngập tràn cảm , như đang cố kiềm chế những tiếng nức nở.

“Giang Dao, xin lỗi em, hối hận rồi. Lúc nãy chỉ giả vờ thôi, thực ra không muốn giữ khoảng cách với em chút nào.”

“Em từ chối lời tỏ của em hồi cấp ba, hoàn toàn không đúng!”

“Anh chỉ vì quá căng thẳng, não như đứng hình, không biết phản ứng sao cho đúng. Anh không ngờ em lại là người thổ lộ trước, chuyện này đáng ra phải là mới đúng!”

“Anh định đợi em thi đại học xong mới với em rằng thích em, em lại trước. Hôm đó mừng lắm, đến nỗi không biết gì.”

“Anh nghĩ mãi về ngày mai gặp lại em, khi về nhà, em lại chặn ngay.”

“Anh thật sự thiếu kinh nghiệm trong chuyện cảm, lúc đó không hiểu tại sao em lại không nghe máy của , sợ em không còn thích nữa.”

“Anh rất muốn tìm em để hỏi rõ, đó là giai đoạn quan trọng của em, không dám phiền.”

Nghe giọng ấy, có vẻ như ấy đã khóc khá lâu rồi?

Tôi lặng người nghe hết những đoạn tin nhắn thoại ấy, và không biết phải phản ứng thế nào.

Tôi cầm điện thoại lên, bắt đầu gõ tin nhắn: “Anh không hận tôi sao? Nhà tôi đã ngừng giúp đỡ khi cần tiền nhất. Bà có thể đã phẫu thuật rồi.”

Thẩm Mục trả lời ngay lập tức: “Giang Dao, gia đình em đã giúp rồi, điều đó đã là rất tốt, dù sau này ngừng lại thì cũng hợp lý thôi. Anh có học hành là nhờ vào sự giúp đỡ của Giang, sao có thể hận ?”

Giọng dịu dàng: “Đừng lo, bà ổn.”

Tôi khịt khịt mũi, rồi lại gõ tiếp: “Vậy tại sao sau đó lại rời khỏi Tỉnh Thành? Tại sao phải đi?”

Thẩm Mục im lặng một lúc rồi đáp: “Vì nhận ra với hoàn cảnh của mình lúc đó, không xứng với em. Khi đó em còn quá nhỏ, không có quyền ngăn cản em gặp gỡ những người tốt hơn.”

“Nhưng Giang Dao,” giọng Thẩm Mục run rẩy, “Anh chưa bao giờ muốn từ bỏ em, em thực sự rất quan trọng với .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...