3
Hạ Đình ném tôi vào hàng ghế sau của chiếc Maybach, rồi bảo tài xế lái xe đi.
“Hạ Đình, đang bắt cóc tôi đấy!” – Thấy ta bảo tài xế kéo rèm ngăn khoang xe, tôi càng hoảng. Mặc kệ xe đang chạy, tôi lập tức quay người kéo cửa xe định nhảy xuống.
Nhưng Hạ Đình nhanh tay kéo tôi lại, siết chặt cổ tay tôi.
Xe phanh gấp khiến tôi chúi người về phía trước, suýt đập đầu vào tấm ngăn kính, may mà ta kịp ôm tôi lại.
“Em không cần mạng nữa à?!” – Hạ Đình ôm tôi thật chặt, tay run nhẹ.
Vòng tay ấm áp quen thuộc khiến tim tôi thoáng rung .
Những ký ức xưa tràn về… ngay sau đó, lời cay nghiệt của mẹ Hạ Đình lại vang lên trong đầu.
Tôi nhắm mắt, đè nén hết mọi cảm , hít sâu một hơi, đẩy mạnh ta ra, rồi nép vào góc ghế xa nhất, với giọng đầy mỉa mai:
“Đừng ôm chặt thế, chồng tôi mà biết sẽ ghen đấy.”
Nói rồi tôi cố ý đưa tay lên, khoe chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Hạ Đình thấy nhẫn, ánh mắt thoáng qua một tia dữ dội, chỉ trong chớp mắt, nhanh đến mức tôi còn tưởng là mình hoa mắt.
“Anh ta là người nước nào?” – Hạ Đình lấy một lon bia lạnh trong tủ lạnh xe, mở ra uống cạn, rồi như tiện miệng hỏi.
“Cái gì cơ?” – Tôi hơi đơ.
“Tôi hỏi chồng em là người nước nào.” – Anh ta bóp bẹt lon bia, quay đầu tôi.
“À… à, người Pháp.” – Tôi lắp bắp một lúc rồi trả lời.
“Ừ, cũng . Bao nhiêu tuổi?” – Hạ Đình tháo chuỗi hạt Phật trên tay xuống, vừa vo nhẹ vừa hỏi như không để tâm lắm.
“29 tuổi.” – Tôi trả lời bâng quơ, tâm trí vẫn lởn vởn chuyện gì đó…
Hình như… tôi thấy cổ tay ấy có rất nhiều vết sẹo?
“Dáng dấp thế nào? Cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu?” – Hạ Đình tiếp tục hỏi.
Tôi bị kéo về thực tại:
“Rất đẹp trai, cao 1m80, nặng… 75kg.”
Tôi vẫn hơi lơ mơ, không nhận ra giọng Hạ Đình càng lúc càng gấp gáp.
“Hai người quen nhau thế nào?” – Hạ Đình hỏi tiếp.
Tôi suy nghĩ vài giây rồi bắt đầu bịa:
“Anh ấy rơi ví, tôi cho ấy mượn tiền, rồi thì…”
“Gia đình ta có ai?” – Hạ Đình lại ngắt lời tôi.
“…Có ba mẹ, và một em …” – Tôi bắt đầu ấp úng.
Cảm giác bị ta dồn ép khiến tôi ngày càng căng thẳng.
Sau đó, Hạ Đình hỏi thêm cả đống câu:
Anh ta thích ăn gì? Hẹn hò lần đầu ở đâu? Xem phim gì? Thích đi đâu chơi? Sở thích là gì? Thích… tư thế gì nhất?
Mỗi câu hỏi càng lúc càng kỳ cục!
Tôi càng lúc càng bối rối thì nghe thấy Hạ Đình hỏi lại một câu:
“Anh ta bao nhiêu tuổi?”
“28!” – Tôi buột miệng.
“Cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu?” – Anh hỏi liền.
“1m85! 70kg!” – Tôi đáp ngay lập tức.
Ngay sau đó, tôi thấy tay Hạ Đình đang lần chuỗi hạt bỗng dừng lại. Anh bật khẽ, nhướng mày:
“Ừ, thân hình khá đấy.”
Tôi: …???
Có gì đó… rất sai?!
Trong lúc tôi đang ngẩn ra suy nghĩ, Hạ Đình đã nhẹ nhàng cầm tay tôi, tháo nhẫn ra, rồi nhanh như chớp đeo vào tay tôi một chiếc nhẫn kim cương hồng bản vuông, to gần cả chục carat.
Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì ta đã hạ kính xe xuống và ném thẳng chiếc nhẫn cũ của tôi ra ngoài.
“Nhẫn của tôi!!” – Tôi đau lòng gào lên. Dù chỉ đáng giá 100 ngàn, vẫn là tiền mà!
Tôi lao người định với theo cứu nhẫn, đã muộn.
“Tự ngã vào lòng à?” – Hạ Đình gian, dang tay ôm trọn tôi vào ngực.
Anh cúi đầu chiếc nhẫn hồng trên tay tôi, rất hài lòng:
“Ừm, đẹp đấy. Đeo chơi tạm đi. Lần sau sẽ mua cho em cái to hơn nữa.”
Tôi: ??
Câu này là người ra sao?!
Chiếc nhẫn kim cương đó tôi còn nhớ rất rõ — ba năm trước từng đấu giá tại Hương Cảng với mức giá kỷ lục: 4,7 tỷ nhân dân tệ.
Người mua là một nhân vật bí ẩn, chuyện đó từng lên cả bản tin thời sự, tôi cũng vô xem .
Không ngờ người mua lại là Hạ Đình, càng không ngờ… ta với tôi:
“Đeo chơi tạm thôi.”
…là đang về cái nhẫn hơn bốn – năm trăm tỷ đồng Việt Nam đó đấy!!!
4
Tôi bị Hạ Đình ép buộc đưa về Vịnh Ngự Cảnh – nơi ngày xưa chúng tôi từng sống cùng nhau.
Vừa bước vào biệt thự, ký ức ba năm trước như thủy triều ào ạt tràn về.
Khi ấy cả hai còn trẻ, cuồng si, gần như mọi góc trong biệt thự này… chúng tôi đều từng dây dưa.
Chỉ nghĩ đến những hình ảnh “thiếu kiểm soát” đó là tôi đã đỏ cả mặt.
“Muốn ăn gì?” – Hạ Đình cởi áo vest, cúi người lấy đôi dép bông màu hồng hình thỏ trong tủ giày, quỳ một gối xỏ dép cho tôi.
Sau đó, mới thay cho mình một đôi dép xám hình sói.
Tôi nhận ra ngay: đây là đôi dép nhân mà hai chúng tôi từng mua khi đi siêu thị.
Vậy mà năm năm trôi qua, vẫn còn giữ lại.
Dép của tôi gần như mới nguyên, rõ ràng bảo quản rất tốt.
Còn dép của ấy đã cũ kỹ, đế mòn rõ rệt – chứng tỏ suốt năm năm qua, vẫn luôn mang nó.
Tôi thấy mắt mình cay xè, tim cũng nghẹn lại.
“Sao không gì?” – Hạ Đình rửa tay xong, xoa đầu tôi, rồi kéo tôi đến bồn rửa tay.
Anh vẫn rửa rất cẩn thận, y hệt lúc còn nhau – ngày xưa, cũng từng dịu dàng như khi rửa tay cho tôi.
Nước mắt tôi càng lúc càng chực trào.
Tôi nhắc nhở :
“Hạ Đình, chúng ta đã chia tay rồi.”
Tôi rút tay ra, giấu ra sau lưng, không cho chạm vào nữa.
“Ăn tôm cay nhé?” – Hạ Đình lấy vài tờ giấy, lau khô tay tôi, rồi hỏi như chẳng nghe thấy gì.
“Em vừa xuống máy bay, chưa nên ăn mấy món cay quá. Hôm nay nấu tôm cay, thêm vài món em thích. Còn lẩu, xiên cay, đồ nướng… để mai hẵng ăn.”
Nói xong, ta mặc vào chiếc tạp dề màu hồng, cũng là cái tôi từng mua — màu tôi thích, dù trước giờ chưa bao giờ bắt tôi phải vào bếp.
Ký ức lại ào về như vỡ đập, tôi không kiềm nữa, nước mắt rơi lã chã rồi quay người bỏ đi.
Nhưng Hạ Đình nhanh hơn tôi một bước, ôm chặt tôi lại, bế tôi đặt ngồi lên bàn ăn, khiến tôi không thể cử .
“Không muốn ăn tôm? Vậy lẩu nhé? Hay bún ốc?” – Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
“Tôi muốn rời khỏi đây.” – Tôi quay mặt đi, không cho lau nữa, lạnh lùng .
“Không thể. Trừ khi chết.” – Giọng không có nhiều thay đổi, tôi nghe ra… hoàn toàn nghiêm túc.
Nhưng chúng tôi vốn dĩ đã không thể nào ở bên nhau nữa.
Tôi , từng chữ từng chữ đâm thẳng vào tim :
“Vừa nãy hỏi tôi thích dùng tư thế nào với chồng tôi đúng không? Để tôi cho nghe — tôi thích nhất là tư thế nữ…”
Tôi định dùng cách này để chọc giận , để tức quá mà đuổi tôi đi.
Nhưng còn chưa xong câu, Hạ Đình đã nắm sau đầu tôi, hôn tới.
Nụ hôn này mạnh mẽ và mãnh liệt hơn cả nụ hôn ở sân bay, như thể muốn chứng minh điều gì đó.
Khi tôi gần như không thể thở nổi, mới hơi buông ra để tôi có thể hít thở.
Tôi nhân cơ hội đẩy mạnh ra, rồi tát một cái.
Cái tát này tôi dùng toàn bộ sức lực — đến mức tay tôi cũng tê rần.
Mặt Hạ Đình lập tức in rõ năm dấu tay, rất chói mắt.
Nhưng không giận, ngược lại còn nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay đỏ ửng, còn khen:
“Tay em khỏe thật đấy, bảo bối.”
Tôi lấy thuốc mỡ, cẩn thận bôi cho tay tôi… chỉ cảm thấy: điên rồi.
Bạn thấy sao?