Triệu Nguyệt há hốc mồm:
“Cô ta đá mà còn quay lại với ta á?!”
Hạ Đình trả lời không chút do dự:
“Thì sao? Có vấn đề gì không?!”
Lúc này, trong đám đông có người khen chúng tôi đúng là trời sinh một cặp, cũng có người thì lầm bầm:
“Sao Hạ thiếu trông giống… fan cuồng Thời Dạng thế?”
Nghe thấy, Hạ Đình xoay đầu về phía người đó, lớn tiếng phản bác:
“Cậu biết gì?! Lấy người mình , thì có là ‘fan cuồng’ cũng đáng! Không thấy à?! Tôi mặc cả đồ đôi với ấy nè! Biết ý nghĩa gì không? Là tôi sắp theo đuổi thành công rồi đó!”
Nếu tôi không lôi ta đi, chắc Hạ Đình còn có thể khoe của mình thêm ba ngày ba đêm.
9
Trước khi đi ngủ, Hạ Đình đột nhiên lẩm bẩm một câu ngớ ngẩn:
“Trời lạnh rồi, Triệu trận!”
Tôi, khi đó đã gần ngủ say, cũng không nhịn mà phì thành tiếng, xoay lưng lại với , đáp lấy lệ:
“Ừ ừ, ngủ nhanh đi.”
“Vợ ơi~” – Vừa dứt câu, Hạ Đình đã ôm lấy tôi từ phía sau, cằm tựa vào hõm cổ, giọng nũng nịu dò hỏi:
“Ngày mai mình đi đăng ký kết hôn nhé? Không thì bọn họ cứ là ‘chó quấn chân’ mãi thôi…”
Giọng lúc nghe tủi thân như một chó con.
Tôi lập tức bừng tỉnh.
Hạ Đình, nếu biết lý do thật sự vì sao năm năm trước tôi chia tay với , còn muốn kết hôn với tôi nữa không?
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt không dám đối mặt với nữa.
Tôi chỉ có thể giả vờ đã ngủ say.
Hạ Đình biết tôi đang giả vờ, không gì, chỉ khẽ thở dài, ôm chặt lấy tôi hơn:
“Thôi rồi… Anh sẽ tiếp tục ‘chó quấn chân’. Anh tin là mình sẽ thành công.”
Nghe tiếng nhỏ nhẹ cổ vũ chính mình, trái tim tôi nhói lên, nước mắt chỉ muốn rơi.
10
Hạ Đình vẫn không rời tôi nửa bước, vì chuyển hẳn sang việc tại nhà.
“Anh thế công ty không sản à?” – Sau nửa tháng suốt ngày ngồi ở thư phòng trong biệt thự, tôi cuối cùng cũng không nhịn mà hỏi.
“Phá sản gì chứ? Em phải tin vào năng lực chồng mình chứ!” – Hạ Đình ngồi trên chiếc ghế giám đốc to bự, nhướng mày tự tin toe.
Tôi: …
Bạn thấy sao?