11
Hạ Đình việc tại nhà gần một tháng thì một dự án mua bán sáp nhập quốc tế quy mô lớn bước vào giai đoạn ký kết.
Buổi lễ ký hợp đồng lần này bắt buộc phải có mặt trực tiếp, không thể xử lý từ xa.
Anh muốn dẫn tôi theo đến công ty, tôi lo bà Phó (mẹ ) phát hiện tôi đã quay lại Bắc Kinh, nên từ chối.
Tôi phản ứng khá dữ dội, nên Hạ Đình không ép tôi đi, chỉ là trước khi rời nhà, ôm lấy mặt tôi, ánh mắt nghiêm túc hỏi:
“Vợ ơi, khi quay về… còn có thể thấy em không?”
Tôi — người đàn ông ấy giờ đây không hề có chút cảm giác an toàn nào, chỉ khiến mắt tôi cay xè, cổ họng nghẹn lại.
Tôi không trả lời ngay, Hạ Đình vẫn kiên nhẫn chờ, muốn nghe chính miệng tôi xác nhận.
Một lúc sau, tôi khẽ cúi mắt, nhẹ nhàng :
“Có thể.”
“Tốt. Anh tin em.” – Anh hôn lên trán tôi, ôm tôi rất chặt rất lâu, sau đó mới buông ra và lên xe rời đi.
Tôi đứng giữa sân, chiếc xe của chạy xa dần.
Đến khi sực tỉnh lại, nước mắt tôi đã ướt đẫm mặt từ lúc nào.
Tôi sợ Hạ Đình quay lại, nên vội lau nước mắt, lập tức quay người lên lầu thu dọn hành lý.
Để tiện chạy, tôi không mang theo vali lúc về nước, chỉ gom giấy tờ tùy thân để đi.
Nhưng khi tôi mở chiếc túi giấu kỹ trong tủ — tôi sững người.
Toàn bộ giấy tờ của tôi… đâu rồi?!
Tôi lục tung cái túi ba lần, không thấy.
Tôi lật tung cả căn phòng — vẫn không thấy!
Rõ ràng tối qua, trước khi đi ngủ tôi còn kiểm tra lại, mọi thứ vẫn nằm trong túi mà?!
Trong khoảnh khắc, tôi chợt nhận ra — là Hạ Đình đã lấy đi.
Nghĩ đến đây, tôi không còn tâm trạng nào khác, cầm lấy điện thoại chạy vội xuống lầu.
Giấy tờ có thể lại, quan trọng là tôi phải rời khỏi đây trước đã.
Nhưng ngay khi tôi mở cửa định bỏ đi, trước mắt tôi lại là một người mà tôi hoàn toàn không ngờ tới.
Bà Phó.
Bà ta vẫn giống như năm xưa: cao quý, quyền lực, ánh mắt tôi chứa đầy lạnh lùng và khinh miệt.
“Cô Thời, chúng ta chuyện một lát.”
12
Một giờ sau, tôi ngồi trên máy bay riêng của bà Phó, bay về Anh.
Trên độ cao hơn mười nghìn mét, thành phố Bắc Kinh đã khuất xa khỏi tầm mắt.
Tôi tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.
Lần này ra đi… có lẽ sẽ không quay lại nữa.
Xin lỗi, Hạ Đình… Em lại thất hứa rồi.
13
Tôi quay về căn nhà cũ mình từng sống ở Anh.
Vừa mở cửa, tôi đã không còn chút sức lực nào để bật đèn, chỉ mò mẫm vào phòng, ngã lên giường ngủ vùi.
Giấc ngủ ấy chập chờn như mê sảng — tôi toàn mơ thấy Hạ Đình.
Trong giấc mơ, hiện lên cảnh tượng năm năm trước, từng lạnh lùng nếu gặp lại sẽ tôi, mà ngay giây tiếp theo lại quỳ gối xin quay lại.
Còn có cảnh trong phòng việc, dùng dao tự cứa vào cổ tay mình.
Cảnh thẳng thừng thừa nhận mình là “chó quấn chân” tại buổi họp lớp.
Và cuối cùng, là hình ảnh trước khi rời đi, quay lại hỏi tôi:
“Lúc về… còn có thể thấy em nữa không?”
Những hình ảnh đó đan xen chồng chéo lên nhau, như một tấm lưới lớn trùm kín lấy tôi, khiến tôi nghẹt thở.
Tôi cứ thế chìm trong cơn ác mộng, như suốt năm năm qua chưa từng tỉnh giấc.
Cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên, đánh thức tôi.
Tỉnh dậy, đầu óc tôi vẫn mơ mơ màng màng, không phân rõ đâu là mơ, đâu là thật.
Mắt tôi sưng húp vì khóc, nhức nhối không mở nổi. Đầu óc u mê, toàn thân như đổ chì.
Tôi ngồi đờ người trên giường một lúc lâu mới đứng dậy ra mở cửa.
Có lẽ vì bị ác mộng cho đầu óc choáng váng, tôi không xem ai đứng ngoài mà cứ thế mở cửa.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
Bởi vì người đứng ngoài… là Hạ Đình.
Anh vẫn mặc nguyên bộ vest lúc rời đi, không còn chỉnh tề, mà nhăn nhúm và nhàu nát.
Tóc vuốt ngược cũng đã rối tung, như thể đã nhiều ngày không ngủ.
Đôi mắt đào hoa đẹp mê hồn giờ đây đầy tơ máu, quầng mắt thâm đen, cả người chẳng còn vẻ ngạo nghễ thường ngày, trông vừa mệt mỏi, vừa thê lương.
Thấy tôi vẫn bình an vô sự, như trút gánh nặng, khẽ thở phào, rồi chằm chằm vào tôi, mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi:
“Thời Dạng! Em đúng là đồ lừa đảo nhỏ!”
Ngay khoảnh khắc gọi tên tôi, nước mắt tôi tuôn như mưa.
“Khóc cũng vô ích! Lần này không dễ dàng tha thứ cho em đâu…”
Thấy tôi khóc, ánh mắt dịu đi, miệng vẫn cứng, cố lời nghiêm khắc.
Nhưng câu còn chưa dứt thì tôi đã nhào vào lòng , ôm chặt lấy mà bật khóc nức nở.
“Được rồi rồi, đừng khóc nữa… Anh chỉ hù em chút thôi, sẽ không bắt nạt em đâu mà.”
Hạ Đình nhẹ giọng dỗ dành, giọng mềm đến mức khiến người ta tan chảy.
Nhưng càng dỗ, tôi lại càng khóc to hơn — cảm như vỡ òa, không thể kìm nén.
Cuối cùng tôi khóc đến mức… thiếu oxy, suýt ngất.
Năm phút sau, tôi gỡ cái túi ni lông trùm lên mặt ra, hít hít mũi, xấu hổ chết đi .
“Giờ mới biết xấu hổ à?” – Hạ Đình vừa bực vừa buồn , nhéo má tôi một cái, nghiến răng:
“Thời Dạng, đáng lẽ nên xích em vào người! Đi đâu cũng phải mang theo! Chỉ cần lơ là một chút là em lại chuồn mất!”
Tôi cúi đầu không dám gì, biết mình sai.
Đúng lúc đó — chuông cửa lại vang lên.
Để vỡ bầu không khí ngượng ngùng, tôi chủ đi mở cửa.
Kết quả, vừa mở cửa, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, dáng vẻ điển trai như minh tinh, bất ngờ ôm chầm lấy tôi rất nhiệt :
“Hi, Dạng! Cuối cùng em cũng về rồi! Anh nhớ em muốn chết!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì tiếng gào vỡ giới hạn của Hạ Đình vang lên sau lưng:
“Thời Dạng!!!”
Bạn thấy sao?