14
Hai phút sau, khi tôi cuối cùng cũng tiễn cái máy tên George kia đi, vừa quay lại thì đã thấy Hạ Đình đứng đó, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt trầm tư.
Anh rất nghiêm túc, mặt không cảm , rõ ràng từng chữ:
“Anh không ‘tiểu tam’. Đây là nguyên tắc cuối cùng của .”
Tôi: ?
Anh cái gì thế?
15
Hạ Đình mặt dày nhất quyết không rời đi, mà tôi thì cũng chẳng ngăn lại, chỉ muốn tận hưởng những khoảnh khắc cuối cùng bên nhau.
Bởi vì tôi biết, chỉ cần bà Phó biết Hạ Đình đang ở chỗ tôi, bà ta chắc chắn sẽ lại bắt tôi rời đi một lần nữa.
Chỉ là… tôi không ngờ điều đó lại đến nhanh như .
Hôm đó, Hạ Đình nhận một cuộc gọi rằng chi nhánh bên Anh xảy ra sự cố, cần trực tiếp qua giải quyết.
Anh chỉ mới rời khỏi nhà chưa đầy năm phút… chuông cửa lại vang lên.
Tôi ra mở cửa — và đứng trước mặt tôi… là bà Phó.
“Không mời tôi vào ngồi một lát sao?” – Thấy tôi im lặng, bà Phó vẫn giữ dáng vẻ quý phái vốn có, nở một nụ thanh nhã lạnh lẽo.
Tôi mím môi, nghiêng người nhường đường:
“Mời vào.”
Vì phép lịch sự, tôi rót cho bà một tách cà phê.
“Năm năm không gặp, Thời đúng là càng lúc càng biết cách quyến rũ đàn ông. Không trách A Đình phải lặn lội nghìn dặm để tìm .”
Bà ta vẫn rất dịu dàng, lời thì cay nghiệt đến đáng sợ.
Tôi không đáp lại. Bà nâng tách cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm rồi cau mày đặt mạnh xuống bàn, mỉa:
“Quả nhiên là thứ không lên nổi mặt bàn.”
Bà ta cà phê, rõ ràng là đang tôi.
Mà buồn thay, loại cà phê này là Hạ Đình mua, một gram cũng ngót cả triệu. Nói không đáng giá? Chỉ là cái cớ để hạ nhục tôi.
Tôi hít sâu một hơi, cố đè nén cơn giận trong lòng, bình tĩnh :
“Bà Phó, lần này chỉ là một sự hiểu lầm.”
Nghe , bà ta hừ lạnh, giọng mỉa mai:
“Hiểu lầm? Cô dụ dỗ con trai tôi còn bày đặt gọi là hiểu lầm? Cô Thời, nhà dạy dỗ tốt thật đấy!”
Lời lẽ cay nghiệt của bà ta vang lên trong phòng khách, tôi còn chưa kịp phản ứng thì một giọng lạnh băng vang lên từ cửa ra vào:
“Cô ấy dạy dỗ thế nào… không đến lượt bà phán xét.”
Tôi và bà Phó đồng loạt quay đầu lại – là Hạ Đình, người mà lẽ ra giờ này phải ở công ty.
Gương mặt đẹp như nghiệt của không mang chút biểu cảm, ánh mắt sâu như đáy hồ băng.
Anh bước tới, ánh quét một vòng, cuối cùng dừng lại nơi đôi mắt tôi đỏ hoe vì bị phạm.
Hạ Đình mím môi, tiến lên nắm lấy tay tôi, rồi quay sang bà Phó, ánh mắt rét lạnh:
“Cuộc gọi cách đây nửa tháng, tôi đã rõ: Đừng xen vào chuyện của tôi nữa.”
Bà Phó – gương mặt vốn giữ vẻ điềm tĩnh – giờ đỏ bừng vì tức giận:
“Mẹ là mẹ con!”
Hạ Đình nhạt, ánh mắt chứa đầy giễu cợt:
“Bà còn nhớ mình là mẹ tôi sao? Từ nhỏ đến lớn, bà đã từng tròn bổn phận của một người mẹ chưa? Nếu chưa, bà lấy tư cách gì mà can thiệp vào chuyện của tôi?”
Anh siết tay tôi chặt hơn, mười ngón tay đan vào nhau, giọng lạnh lùng như dao cắt:
“Đặc biệt là với ấy, bà không có tư cách ra lệnh hay phán xét.”
Bị con trai không chút nể nang, bà Phó tức đến mức mặt mày méo mó, chỉ tay vào tôi, giọng the thé:
“Con che chở ta như ?!”
Hạ Đình vẫn điềm tĩnh, hành siết tay tôi càng thể hiện lập trường rõ ràng.
Điều đó càng khiến bà ta giận đến phát điên.
“Con có biết vì sao năm năm trước ta đòi chia tay không?!” – Bà đột nhiên chất vấn .
Nghe đến đây, tôi khựng lại, tay khẽ run lên, không dám Hạ Đình.
Tôi muốn rút tay khỏi , sợ biết sự thật, sợ sẽ rời bỏ tôi mãi mãi.
Nước mắt tôi đã dâng lên khóe mi, chỉ chờ tràn ra.
Thấy phản ứng của tôi, bà Phó hả hê mỉm .
Nhưng nụ ấy chỉ tồn tại một giây — bởi vì Hạ Đình bình thản :
“Tôi biết rồi.”
Tôi ngẩng đầu, kinh ngạc .
Anh biết? Anh biết vì sao năm năm trước tôi rời đi?
Bà Phó cũng sững người:
“Cậu biết rồi?!”
“Biết.” – Giọng vẫn bình tĩnh.
“Cậu biết ta cầm năm triệu của tôi rồi bỏ rơi cậu mà vẫn ta?!!” – Giọng bà Phó cao vút, gần như gào lên.
Hạ Đình “ừ” một tiếng.
Bà như xẹp hơi, mặt trắng bệch, không dám tin hỏi lại:
“Lúc đó con đang khốn khó như , mà ta vì tiền bỏ mặc con… con còn ta sao?!”
Hạ Đình hoàn toàn phớt lờ những lời kích của bà, bàn tay nắm lấy tay tôi vẫn chặt như cũ, không cho tôi bất kỳ cơ hội nào rút ra.
“Sao bà không cho đủ?” – Anh bà bằng ánh mắt băng giá:
“Bà biết tôi khó khăn, tại sao còn chọn đúng lúc đó để đuổi người tôi đi?”
“Con… con linh tinh gì ?!” – Ánh mắt bà ta chao đảo, không dám thẳng vào mắt .
Hạ Đình nhếch môi lạnh:
“Bà tưởng tôi không biết bà uy hiếp Thời Dạng, nếu ấy không cầm tiền rời đi, bà sẽ bố mẹ ấy?”
“Bà tưởng tôi không biết bà đã với ấy rằng tôi cần một người vợ môn đăng hộ đối, giúp ích cho sự nghiệp, chứ không phải một thiên kim nhà họ Thời đã sản?”
“Tôi im lặng là vì muốn giữ lại chút thể diện cuối cùng cho mối quan hệ mẹ con.”
“Năm năm trước, khi ba tôi vừa mất, tập đoàn hỗn loạn, tôi bị dồn đến đường cùng, bà không chọn giúp tôi, mà chọn bắt tay với em trai bà, tính đạp tôi ra khỏi Hạ thị… Bà nghĩ những gì bà … có xứng là một người mẹ không?”
Từng lời của Hạ Đình như dao sắc, lột trần lớp mặt nạ đạo đức mà bà Phó dày công giữ gìn.
Khuôn mặt bà ta đỏ bừng lên vì giận, vì xấu hổ, vì không còn gì để phản bác.
Tôi người đàn ông lúc này đang bình tĩnh vạch trần tất cả sự thật vì tôi, trong lòng dâng lên một nỗi đau khó diễn tả thành lời —
Thì ra năm đó… đã khổ sở đến như .
Tôi nhớ lại ngày hôm đó — ngày chúng tôi chia tay.
Hạ Đình quỳ dưới mưa, khẩn cầu tôi đừng rời đi…
Nỗi đau ngày ấy, như vừa mới hôm qua.
Khi ấy mất đi người thân, bị gia đình phản bội, bị người bỏ rơi…
Anh đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ?
Chỉ cần nghĩ đến thôi, tim tôi cũng như bị bóp nghẹt, nước mắt không thể kìm mà lặng lẽ rơi xuống.
“Không… không phải như …” – Giọng bà Phó vẫn không ngừng ngụy biện:
“Em trai tôi là cậu của nó, chẳng lẽ lại nó sao? Chú nó chỉ muốn giúp khi nó còn trẻ người non dạ thôi…”
“Những lời đó, bà tự lừa mình là đủ rồi.” – Giọng Hạ Đình lạnh lùng như dao cắt:
“Đây là lời cảnh cáo cuối cùng. Đừng xuất hiện trước mặt ấy nữa. Đừng đến ấy, hay bất kỳ người nào bên cạnh ấy. Nếu bà còn tiếp tục, tôi không ngại… tống cả bà và cậu vào tù. Bà biết đấy, tôi .”
Lời cuối cùng vang lên khiến cả căn phòng chìm vào im lặng, không khí như ngưng đọng.
Bà Phó lảo đảo một bước, không tin nổi vào tai mình, run rẩy chỉ tay vào Hạ Đình, ánh mắt như muốn xé xác:
“Thằng con bất hiếu! Mày cứ đi chết với cái con hồ ly đó đi! Sớm muộn gì mày cũng sẽ hối hận!” – Bà ta gào lên, giọng đầy độc địa, không chút kiêng nể.
Bà ta rủa cả con trai mình bằng những lời độc ác nhất.
Còn Hạ Đình, bình thản như không, chỉ nhẹ nhàng :
“Phải rồi, nếu bà thích đưa người ta ra nước ngoài như thế, thì bà cũng nên ở lại bên đó luôn đi.”
Nói xong, ra lệnh cho vệ sĩ đã đứng chờ sẵn ngoài cửa, áp giải bà Phó rời khỏi biệt thự.
Tiếng mắng chửi điên cuồng của bà ta dần biến mất sau cánh cửa.
Bạn thấy sao?