4
“Quen.” Lục Cảnh Trình sải bước đến, ánh mắt lạnh lẽo, “Tôi là trai cũ của ấy.”
Sắc mặt Giang Dịch Bạch lập tức thay đổi.
“Nhắc nhở Giang một câu,” ta lạnh lùng , “ Tô đây… không đơn giản đâu.”
“Lục Cảnh Trình!” Tôi giận dữ đứng bật dậy, “Anh quá đáng rồi đấy!”
“Sao? Nổi giận vì bị vạch trần à?” Anh không hề nhượng bộ, “Cha đứa bé còn chưa rõ ràng, đã vội tìm người thay thế?”
Sắc mặt Giang Dịch Bạch tái mét: “Cô Tô, … mang thai rồi?”
Khách trong nhà hàng bắt đầu ngoái , tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
“Anh Giang, xin lỗi, tôi đi trước.” Tôi vội vàng xách túi chạy ra ngoài.
“Tô Mặc Hàn!” Lục Cảnh Trình gọi với theo, tôi không quay đầu lại.
Chạy ra khỏi nhà hàng, bên ngoài mưa lớn trút xuống.
Tôi không mang ô, chỉ có thể nép dưới mái hiên, nước mắt hòa cùng mưa rơi lã chã.
Tại sao lại đối xử với tôi như ?
Tại sao phải bẽ mặt tôi trước mặt người khác?
“Lên xe đi.”
Lục Cảnh Trình lái xe đến.
“Không cần.” Tôi quay mặt đi, không .
“Tô Mặc Hàn, đừng bướng bỉnh nữa. Bây giờ em đang mang thai, lỡ cảm lạnh vì dầm mưa thì sao?”
Cuối cùng tôi vẫn lên xe .
Trong xe yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp trên cửa kính.
“Tại sao lại hỏng buổi xem mắt của tôi?” Tôi hỏi.
“Bởi vì…” Anh siết chặt vô lăng, “bởi vì không nỡ.”
“Không nỡ cái gì? Anh chẳng phải đã có Lâm Nhược Lê rồi sao?”
“Anh và Nhược Lê không hề có gì cả!” Anh đột ngột quay sang tôi, trong mắt đầy đau đớn, “Mặc Hàn, ngày hôm đó chia tay… có nỗi khổ riêng.”
“Nỗi khổ gì?”
Anh dừng xe, giữa cơn mưa, ra sự thật.
“Em còn nhớ chuyện cha bị tố cáo không?” Giọng nặng trĩu trong tiếng mưa.
“Nhớ. Chẳng phải đã sáng tỏ rồi sao?”
“Đúng, trong thư tố cáo còn có một điều về em.” Anh xoay người tôi, “Người ta em nhận học bổng quốc gia là nhờ quan hệ với . Thậm chí còn ám chỉ em dính líu đến chuyện hối lộ.”
Tôi sững người. “Gì cơ? Sao em không biết?”
“Vì đã đè xuống rồi.” Anh khổ, “Nhưng em biết mà, tin đồn đáng sợ thế nào. Nếu chuyện này lan ra, không chỉ việc học của em, mà cả công việc sau này cũng bị ảnh hưởng.”
Tôi cuối cùng cũng hiểu. “Nên chọn chia tay với em?”
“Anh buộc phải cắt đứt với em, để mọi người nghĩ rằng chúng ta chẳng còn liên quan gì.” Giọng nghẹn lại, “Anh thậm chí cố thân thiết với Nhược Lê, để người khác tưởng rằng đã đổi lòng.”
“Tại sao không với em?”
“Nói thì có ích gì? Chỉ khiến em càng đau khổ hơn.” Anh đưa tay muốn chạm vào mặt tôi, tôi né tránh.
“Lục Cảnh Trình, có biết ba tháng qua tôi đã khổ sở thế nào không?”
“Anh biết, cũng rất đau khổ.” Trong mắt hiện lên sự yếu đuối mà tôi chưa từng thấy, “Mỗi đêm đều muốn gọi cho em, muốn sự thật, muốn xin em tha thứ. Nhưng không dám.”
“Tại sao?”
“Vì sợ em hận . Anh thà để em nghĩ rằng là kẻ phụ , còn hơn để em biết rằng tất cả là vì liên lụy em.”
Mưa vẫn rơi, hạt nước trên cửa kính mờ đi thế giới bên ngoài.
“Vậy còn bây giờ?” Tôi hỏi, “Tại sao bây giờ lại ra?”
“Vì phát hiện mình không .” Anh tôi, trong mắt vừa tuyệt vọng vừa hy vọng, “Anh không khi thấy em ở bên người khác. Nhất là…”
“Nhất là gì?”
“Nhất là khi em đang mang trong mình đứa con của chúng ta.”
Tim tôi đập dồn dập. “Anh sao biết đó là con ?”
Bạn thấy sao?