Năm tôi chán đời nhất, lại đỗ vào lớp cao học do thân của trai mình hướng dẫn.
Trên bục giảng, ta là đại lão học thuật, thao thao bất tuyệt.
Dưới bục giảng, tôi là sâu bọ học thuật, chỉ lo tranh thủ ăn buffet trà nước.
Tôi vốn định ôm lấy cái đùi to mà nằm không tốt nghiệp.
Cho đến khi ta đọc luận văn của tôi, vừa uống thuốc hạ huyết áp vừa hỏi online:
【Đồ ngốc cũng thi đậu cao học sao?】
Tên đàn ông máu lạnh, không nhận họ hàng, bắt tôi phải kéo dài thời gian tốt nghiệp.
Để trả thù, tôi nửa đêm gửi cho ta một bài văn cảm dài thòng:
【Anh ơi, em muốn giữ trong tim mãi mãi.】
Anh ta ôm chặt chứng chỉ giáo viên, run rẩy :
【Nghiệt đồ, em muốn biến tôi thành bài thuyết trình PowerPoint rồi tung lên mạng đúng không!】
1
Hội nghị học thuật – nơi tụ hội của những đại lão.
Giọng trầm thấp, lạnh lẽo của Cố Nghiên Từ vang vọng trong hội trường, gọng kính viền vàng trên sống mũi phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Bộ vest xám đậm đặt may riêng ôm sát vóc người cao ráo, thẳng tắp, khiến khí chất cấm dục của tinh học thuật tăng vọt đến mức tối đa.
Các giáo sư phía dưới đồng loạt nở nụ kiểu “dì lớn cháu ngoan”:
“Đây là thủ khoa tỉnh năm ấy, thiên tài nhảy lớp ba lần liền đấy.”
“Nhìn khí chất kia kìa, đúng là tờ rơi tuyển sinh sống của Đại học A.”
“Nghe giờ là thầy hướng dẫn thạc sĩ trẻ nhất Đại học A, chắc chắn sẽ đào tạo ra thêm nhiều nhân tài giống ấy.”
Thế , ngay bên cạnh tôi thì sao:
Sư tỷ đang bị tri thức xâm lược, mắt lim dim gật gà gật gù.
Sư muội thì sắp ngủ gật.
Sư đệ hỏi gì cũng không biết.
Còn tôi thì đang sốt ruột chờ đến giờ ăn buffet trà bánh.
Mấy phút trước, Cố Nghiên Từ nghiêm nghị nhắc nhở:
“Chút nữa vào họp phải chăm chỉ học hành, ý đến tri thức một chút.”
Tôi đang buồn ngủ bỗng bừng tỉnh:
“Điểm tâm? Bao giờ mới có điểm tâm ?”
Anh ta nghiến răng, nhả từng chữ:
“Chút nữa trà nước nghỉ giữa giờ, để các giáo sư lớn tuổi ăn trước, đặc biệt là đám của Ninh Trăn, đừng có xông lên trước tôi mất mặt.”
Bề ngoài tôi gật đầu như giã tỏi.
Bên trong thì vui sướng phát cuồng:
Đó là buffet nghìn tệ đó nha! Ai nhanh tay thì !
Hội nghị kết thúc.
Sư muội chặn đường bên trái, sư đệ áp sát bên phải, tôi lao thẳng vào khu vực giới hạn món ngon.
“Sư tỷ, bánh trứng này ngon cực luôn.”
“Ừ ừ, bánh phô mai này đỉnh thật.”
“Aaa, khi nào có kem Häagen-Dazs ? Em không cướp !”
Đám sâu bọ học thuật càn quét, chỗ nào đi qua cũng không còn một cọng cỏ.
Cố Nghiên Từ bị đám người vây quanh bàn luận học thuật.
Còn bọn tôi thì điên cuồng nạp năng lượng, trình diễn “Đấu trường đói khát” phiên bản giới học thuật.
Thầy đi ngoại giao, tôi đi nạp calo – đúng là đại họa lòng thầy.
Tôi với trai lớn lên ở quê ngoại.
Cố Nghiên Từ là trai hàng xóm, cũng là nối khố của tôi.
Nhưng Ninh Tiêu lại không coi tôi là người.
Năm tôi năm tuổi, để rảnh tay chơi game, ta buộc tôi ở cửa nhà Cố Nghiên Từ:
“Anh em, trông hộ con chó cái đã.”
Từ đó, Cố Nghiên Từ bắt đầu sự nghiệp “đóng vai trai thay người” kéo dài suốt hai mươi năm.
Tôi họa ở trường, ấy cầm thẻ mua sắm đến phòng hiệu trưởng trừ dàn xếp.
Tôi thi rớt te tua, thì ngồi chồm hổm trước cửa nhà ấy, van nài xin “thu lưu”.
Mỗi lần họp phụ huynh, ta vừa ngồi xuống cạnh tôi, giáo chủ nhiệm trẻ trung liền biến tôi – đứa học sinh cá biệt – thành “thanh niên tiềm năng, chờ bùng nổ”.
Trước kỳ thi đại học, Cố Nghiên Từ huy toàn bộ năng lực “học bá”, nhét tôi – đứa học dốt chính hiệu – vào một trường 211.
Trước khi tốt nghiệp, trai tôi dụ dỗ lừa phỉnh:
“Anh em à, đưa phật thì đưa đến tây phương luôn, góp chút vốn cho phòng thí nghiệm của , dẫn nốt ‘đứa nhỏ’ này ba năm nữa thôi.”
Khi Cố Nghiên Từ còn chưa kịp tải ứng dụng phòng chống lừa đảo, tôi đã danh chính ngôn thuận trở thành học trò của ấy.
2.
Khi bọn tôi đang ăn uống như hổ đói vồ mồi, cúi đầu tranh thủ nạp năng lượng, thì đột nhiên ngẩng lên…
Chỉ thấy bên cạnh Cố Nghiên Từ xuất hiện một vị giáo sư già, mặt mũi hiền từ, đang chằm chằm vào bọn tôi.
Mà tôi thì sao?
Tay trái cầm bánh trứng, tay phải cầm bánh macaron, hai má phồng lên như chuột hamster.
“Cố Nghiên Từ, mấy người này là sinh viên của cậu à?”
Cố Nghiên Từ đẩy nhẹ gọng kính viền vàng, hận không thể cách tôi mười dặm:
“Không thân, họ hàng xa bên họ ngoại.”
Vị giáo sư chỉ vào tôi, tủm tỉm:
“Con bé này là em Ninh Tiêu phải không? Hai em giống nhau thật đấy.
Nghe bé này với cậu là thanh mai trúc mã?”
Anh ta gượng, mặt không cảm :
“Cùng làng thôi, không quen thân.”
“Ngày xưa Ninh Tiêu với cậu thi đấu ngang ngửa đấy, em cậu ấy chắc cũng giỏi giang nhỉ?”
“…Khó lắm…”
Cố Nghiên Từ cố gắng giữ nụ lịch sự.
Giáo sư già vỗ vai ta:
“Làm thầy giáo thì phải biết điểm tốt của học sinh.”
Cố Nghiên Từ gật đầu lễ phép:
“Vâng, học trò tôi rất sạch sẽ… mỗi lần đều tôi mất mặt sạch sẽ.”
Tôi cúi đầu im lặng, suýt nữa bị miếng bánh nghẹn đến xuất hồn thoát xác.
Đúng lúc đó, kẻ thù truyền kiếp của Cố Nghiên Từ – lão Trương – lại đi tới cà khịa:
“Thật ra sinh viên của giáo sư Cố cũng rất nhiệt huyết đấy.”
“Ít nhất thì… rất biết chịu khổ, ăn uống cực kỳ giỏi, đạt chuẩn 80% rồi.”
Cố Nghiên Từ lạnh:
“Làm sao sánh nổi mấy nhân tài học thuật của giáo sư Trương chứ, kìa, đúng là học bá, mà còn bá đạo.”
Lúc này, đám “sâu bọ” dưới trướng lão Trương đang vừa ăn vừa nhét đầy túi, càn quét như châu chấu.
Lão Trương đứng đó cứng đờ, ánh mắt như dao.
Còn bọn tôi, đám lâu , lập tức im bặt như gà mắc tóc.
Không đâu, mấy người không thể ký với nhau cái “Hiệp định không cà khịa lẫn nhau” à?
Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ chúng tôi chịu khổ!
3
Cố Nghiên Từ mặt đen như đáy nồi ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi len lén kéo tay áo ta:
“Anh ơi, đừng giận mà, em còn lén để dành cho một cái bánh ngọt nè hihi…”
“Cái bánh phô mai chanh này ngon lắm đó, cực khó giành luôn!”
Anh ta day day thái dương, tôi bằng ánh mắt “hận sắt không thành thép”:
“Ninh Trăn, em học gì từ hội nghị lần này?”
Tôi lập tức biến thân thành kẻ nịnh nọt chuyên nghiệp, hai tay giơ ngón cái:
“Bài giảng của hay tuyệt vời luôn ạ!”
Anh ta khẩy:
“Câu nào hay?”
“Dạ… câu nào cũng hay cả…”
Cố Nghiên Từ cầm lấy tờ giấy ghi chép của tôi, chậm rãi đọc từng dòng:
【Điểm tâm ngon chỉ thoáng qua, phải biết canh thời điểm, một phút áp đảo cả đám.】
【Phải ngồi gần phía sau, dễ bứt tốc. Dù là khối lập phương đơn giản, lập phương tâm khối, khối lục giác xếp chặt hay lập phương tâm mặt, cũng phải cướp hết một lượt.】
【Phải dám liều, dám cướp, dám ăn!】
【Tổng kết: Kiến thức thì không vào đầu, đồ ăn thì vào bụng. Cái gì vào bụng rồi mới là của mình.】
Anh ta hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Ninh Trăn, nếu em đem cái đầu cướp buffet đó đi viết luận văn, thầy cũng không đến nỗi nhục mặt khắp nơi.”
Tôi chột dạ, cúi gằm đầu.
Uống một ngụm trà sữa để trấn tĩnh.
Anh ta gõ gõ bàn, giọng nghiêm túc:
“Luận văn đâu, sao chưa nộp?”
Tôi nhỏ giọng đáp:
“Về nhà em gửi ngay cho …”
(chèn quảng cáo lậu) Tệp của Tiểu Hổ – chống sao chép siêu cấp, chọn bot tìm sách Tiểu Hổ, uy tín – an toàn – không dính bẫy!
Anh ta thở dài bất lực:
“Thôi, mai gửi cũng , giờ để tôi ngủ ngon một đêm đã.”
4
Ngày hôm sau.
Ngay khoảnh khắc đẩy cửa bước vào văn phòng Cố Nghiên Từ,
Tôi như thấy trên đầu ấy lơ lửng bốn chữ to:
“Đại hung chi nhật” (Ngày đại họa).
“Tiểu thư Ninh, kết quả giám định huyết thống của đã ra rồi.”
Tôi tỉ lệ trùng lặp văn bản 95% trong bài luận văn, mắt tối sầm lại.
“Thầy ơi, em không chép nhiều đến đâu! Cùng lắm thì… coi như con lai thôi mà…”
Trời xanh xin hãy phân xử phải trái cho con!{Đọc full tại page Vân hạ tương tư}
Cố Nghiên Từ đập bài luận văn lên bàn, mặt lạnh như băng:
“Vậy giải thích xem đoạn này sao y chang bài tôi đăng trên Nature cách đây 5 năm?”
Tôi lí nhí:
“Chứng tỏ em kế thừa hoàn hảo tinh hoa học thuật của thầy mà…”
“Lúc trước tôi bảo bản thảo đầu tiên của là phân đúng không?”
Anh ta tháo kính, day thái dương, chậm rãi tiếp:
“Giờ thì hay rồi, vo tròn nó lại, dát thêm viền vàng, định chuyển nghề ‘bọ phân học thuật’ luôn đúng không?”
“Cô biết ‘拼夕夕* học thuật’ là gì không? (ý chỉ đồ chắp vá rẻ tiền)
Bài luận này chắp vá đến mức tôi nghi ngờ luôn thần kinh của !”
Khóe mắt tôi liếc thấy màn hình máy tính của ta chưa tắt.
Trang tìm kiếm hiện rõ mấy chữ to:
【Đồ ngốc có thi đỗ cao học không?】
Tôi bấu víu mép bàn, cố vớt vát trong tuyệt vọng:
“Thầy ơi… em cần sửa những chỗ nào?”
Anh ta chỉ vào chỗ có tên ‘Giáo viên hướng dẫn: Cố Nghiên Từ’ trên bài luận:
“Sửa tên tôi thành lão Trương đi. Tôi muốn ông ta mang tiếng thối trong giới học thuật lần này.”
Anh ta thật sự…
Chửi thẳng mặt mà không thấy áy náy luôn.
“Tình nghĩa với em em thì sao…”
Vừa nhắc đến trai tôi, ánh mắt ta sắc như dao:
“Hồi đó bảo gửi ‘linh vật may mắn’ sang giúp tăng áp suất phòng thí nghiệm.”
“Cô giỏi thật, điều áp thành cao huyết áp luôn!”
Anh ta quăng trả bài luận:
“Mang rác học thuật này đi. Bảo Ninh Tiêu tới biến rác thành báu vật giùm .”
“Ý kiến tôi là: nên hoãn tốt nghiệp.”
Trời sập rồi.
Hai chuyện tôi hối hận nhất đời:
Một là tích vào ô “chấp nhận điều phối nguyện vọng” khi thi đại học.
Hai là nghe lời ma quỷ của Ninh Tiêu, thi cao học vào chỗ của Cố Nghiên Từ.
Tôi mơ tưởng sẽ ôm đùi đại lão học thuật, cuộc đời chỉ cần nằm không cũng tốt nghiệp.
Ai ngờ, tên đàn ông máu lạnh này coi tôi như người dưng nước lã!
Mỗi lần họp, tôi đều bị đem ra “đánh hội đồng” dưới các tên gọi:
“Một số học”, “Một số cá biệt”, “Thậm chí có người…”
Cả viện đều khen giáo sư Cố liêm khiết công bằng, dạy học nghiêm khắc.
Chỉ còn thiếu nước… tôi để lập đạo thôi!
Bạn thấy sao?