Tình Yêu Vĩnh Cửu – Chương 2

03

"Con cứ ăn đi, ăn xong để bát đấy là . À, ấy là Triệu của con. Mẹ ra ngoài tìm Triệu có việc. Con ở nhà, đừng đi lung tung."

"Con nghe lời." Tôi đáp, trong lòng phấn khởi ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ngoan ngoãn.

Mẹ không quay đầu lại, có lẽ cũng không nghe rõ lời tôi , điều đó không quan trọng.

Tôi lập tức đứng dậy, khóa trái cửa.

Lòng tôi rối bời, vừa ăn vừa nghĩ ngợi.

Kiếp này, tôi nhất định không cùng mẹ đến nhà Triệu, cũng không để mẹ dính vào những gì thuộc về ba tôi.

Ba tôi là trẻ mồ côi, ở quê vẫn còn họ hàng.

Ba từng kể ông bà nội tôi qua đời khi bảo vệ người dân trong làng khỏi bọn cướp.

Ngôi làng ấy là làng dòng tộc, nhiều đời đều là người trong gia tộc, ba lớn lên nhờ sự giúp đỡ của mọi người trong làng.

Sau chiến tranh, ba nối lại liên lạc với làng, còn nhờ người sửa lại ngôi nhà cũ vài năm trước.

Tôi nghĩ mình có thể về quê ba để sinh sống.

Là con liệt sĩ, với cảm của ba, tôi có thể dựa vào họ hàng trong làng, cộng với tiền và trợ cấp mà ba để lại, chắc chắn tôi sẽ sống ổn.

Còn việc sao để mẹ từ bỏ phần tài sản và trợ cấp của ba, tôi đã có một ý tưởng, cần thời gian chuẩn bị.

Còn những điều kiếp trước, tôi có hận không?

Có lẽ.

Nhưng tôi hiểu, với đứa trẻ sáu tuổi như tôi bây giờ, việc thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ đã là quá sức.

Hơn nữa, tôi còn tham vọng, muốn lấy đi toàn bộ tài sản và trợ cấp của ba.

Hận thù hay báo thù, những thứ xa xỉ đó, tôi không có tư cách nghĩ tới vào lúc này.

Sau bữa ăn, dựa vào ký ức, tôi tìm đến khu doanh trại để gặp Phó Lâm, người thân của ba.

Chú Phó vẫn giống như trong ký ức, phong thái ung dung, diện mạo tuấn pha chút bất cần.

Nghe mạng sống của là do ba tôi cứu từ trong đống xác người, nên và ba rất thân thiết, thường xuyên qua lại, cũng rất thân với tôi.

Chú thấy tôi liền ngạc nhiên, lập tức bế tôi lên:

"Sao Tuệ Tuệ lại chạy tới đây? Mẹ con đâu? Chú đưa con về nhé!"

Chú lo lắng, sợ tôi đến tìm ba, không biết phải trả lời thế nào nên định đưa tôi về trước.

Tôi bộ buồn bực:

"Mẹ con sẽ tìm cho con một người cha tốt hơn, chắc mẹ ra ngoài tìm cha rồi."

Sắc mặt Phó lập tức sa sầm.

Tôi giả vờ không thấy, tiếp tục :

"Mẹ bảo chúng con sắp chuyển nhà. Mẹ bận như thế, con muốn giúp mẹ. Con biết nhà khác của chúng con ở đâu, ba con từng cho con địa chỉ.

Ba còn , ba đã gửi đồ về đó. Con muốn gửi đồ đi để mẹ chuyển nhà đỡ vất vả. Nhưng con không biết nhờ ai. Ba bảo có việc thì tìm Phó."

Mắt đỏ hoe, ôm chặt tôi, gật đầu.

Tôi nhân lúc mẹ vắng nhà, đưa Phó về để thu dọn đồ.

Đồ của ba không nhiều, chủ yếu là quân trang như quần áo, giày dép, chăn màn, còn đồ cá nhân thì ít, đa phần là sách vở, bút mực.

Nhưng ba chuẩn bị rất nhiều đồ cho tôi: từ quần áo, đồ ăn, đến đồ chơi.

Tôi gom tất cả, kể cả quà an ủi các bác mang đến và phần lớn lương thực trong nhà.

Vì sợ mẹ phát hiện, tôi không dám lấy hết mọi thứ.

Chú Phó lái xe, đưa tôi và đồ đến bưu điện.

Tôi viết địa chỉ, gửi đi mấy gói hàng lớn, trong lòng vui vẻ hẳn.

Niềm vui của tôi kéo dài mãi, cho đến khi mẹ về vào buổi tối.

Một vài bác ngồi tán gẫu ở cửa thấy mẹ tôi về liền tò mò hỏi chuyện.

Mẹ chỉ thở dài:

"Không phải tại Tuệ Tuệ à, con bé cứ khóc đòi ba, bắt tôi phải tìm. Tôi biết tìm ở đâu bây giờ!"

Nói rồi, nước mắt mẹ tuôn trào.

04

Hàng xóm lập tức an ủi:

"Ôi chao, đáng thương quá!"

"Tuệ Tuệ còn nhỏ, con bé hiểu gì đâu."

"Đúng , nó còn nhỏ, chắc không lâu nữa sẽ quên hết thôi..."

"Không ổn thì cứ dỗ dành qua loa ."

Mẹ tôi lại thở dài:

"Tôi cũng nghĩ . Lúc Yến Thời còn sống, ấy chiều con bé hết mực. Bây giờ ấy mất rồi, Tuệ Tuệ nhất thời không chấp nhận . Tôi cũng đâu có muốn thế..."

Nghe những lời đó, lòng tôi sốt ruột, vội mở cửa, định phản bác, lại kìm xuống, chỉ tỏ vẻ ngây thơ không hiểu gì:

"Mẹ ơi, mẹ không phải đi tìm Triệu sao? Chú Triệu không để ý đến mẹ à? Sao mẹ lại khóc?"

Tôi hỏi dồn dập, khiến mặt mẹ tối sầm lại.

"Nói linh tinh gì thế, Triệu của con thì ..."

Mẹ dừng giữa chừng, nhận ra xung quanh vẫn còn rất nhiều người đang trao đổi ánh mắt.

Tôi ra vẻ ấm ức, như thể không hiểu tại sao bị mắng.

Mẹ chợt tỉnh táo lại.

Bà là người si mê , không phải không có đầu óc. Lúc này, bà hiểu rõ rằng, nếu chuyện giữa bà và Triệu bị lộ ra bây giờ, sẽ rất khó coi.

Mẹ ngập ngừng, cuối cùng chỉ thở dài:

"Con đúng là đứa trẻ, mẹ biết con thấy Triệu rộng rãi, nên mới muốn ấy ba. Nhưng chuyện này... không thể đâu."

Mọi người xung quanh nhau, ánh mắt khi tôi đều mang vẻ không đồng .

Họ nghĩ rằng, ba tôi từng thương tôi như , mà chỉ mới vài ngày sau khi ông mất, tôi đã...

"Con không..."

Tôi định giải thích, mẹ không cho tôi cơ hội.

Bà kéo tôi vào nhà, tiện tay đóng cửa lại.

Tôi sững sờ, cảm thấy hơi sợ hãi.

Tim đập thình thịch, tôi cố gắng giữ bình tĩnh.

Còn ba ngày nữa mới đến lúc nhận tiền trợ cấp, tôi không thể cãi nhau với mẹ bây giờ. Tôi phải tỏ ra thuận theo bà.

Nếu không, bà và Triệu nhận ra tôi không nghe lời, cảnh giác hơn, Triệu chỉ cần bóng gió vài câu, tôi sẽ không thể khiến mẹ từ bỏ trợ cấp và tài sản của ba.

Vì thế, tôi cố kiềm chế, giả vờ không hiểu sắc mặt của bà, tỏ ra lo lắng:

"Mẹ sao ?

Mẹ vừa gì về Triệu ba ạ? Là đẹp trai mẹ gặp trước đó sao? Mẹ muốn ấy ba con à?"

Dựa vào những lời vừa nghe và những ký ức tôi cố nhớ lại trong ngày hôm nay, tôi nhận ra, mẹ không định thẳng rằng bà đã ở bên Triệu.

Thậm chí, bà đang cố ý dẫn dắt để tôi cầu Triệu ba tôi.

Bởi vì nếu tôi tự nguyện, họ sẽ có lý do hợp hợp lý, nghe dễ chấp nhận hơn việc ba tôi vừa mất mà họ đã vội vàng đến với nhau.

Tôi biết, nếu , mẹ sẽ rất vui.

Quả nhiên, mẹ sững lại, lập tức quên đi chuyện vừa rồi.

tôi, ánh mắt hiếm hoi dịu dàng:

"Con cũng muốn Triệu ba mới của con sao?"

Bà nghĩ rằng trẻ con không giấu cảm , chỉ cần vẻ mong chờ trên mặt tôi là đủ để khẳng định. Bà rất mãn nguyện.

"Phải, Triệu đúng là người rất dễ khiến người khác mến."

Bà lại ra vẻ tiếc nuối, như thể dù tôi muốn, bà cũng không thể.

"Ài, không đâu!

Chú Triệu trước kia là học của mẹ. Lúc ở trường, ấy đã rất nhiều nữ thích.

Mẹ còn mang theo con, sao xứng với ấy ?"

Ý chính của bà là: Triệu rất tuyệt vời, vì tôi là gánh nặng nên không thể.

Tôi thu lại vẻ mong đợi giả tạo, nét mặt trở nên lãnh đạm.

Mẹ đương nhiên nghĩ rằng tôi thất vọng vì không thể có Triệu ba.

05

Mẹ tôi thấy phản ứng của tôi đúng như bà mong đợi, tâm trạng rất tốt, liền bắt đầu kể về Triệu.

Triệu hồi còn đi học văn hay chữ tốt ra sao, thư sinh nhã nhặn thế nào, ôn hòa, chu đáo, lại biết quan tâm. Bà còn so sánh đối xử với con còn tốt hơn cả ba tôi đối với tôi, khiến người ta phải ghen tị.

Tôi mẹ, thấy bà càng , mặt càng ửng đỏ, vẻ e thẹn hiện rõ.

Tôi không biểu lộ cảm , trong lòng thì hét lên:

"Bà ấy lại bắt đầu rồi! Lại mang theo cái đầu si mê mà quay lại rồi!"

Mẹ như thể đã kìm nén rất lâu, bây giờ đột nhiên không phải kiêng dè gì, lại nghĩ tôi chỉ là một đứa trẻ ngây thơ không hiểu chuyện, nên càng càng hứng thú.

Đến khi khát nước, bà cầm cốc trên bàn lên uống, cuối cùng mới nhận ra trong nhà có gì đó không ổn.

Trên bàn, những chiếc túi đựng đồ lớn nhỏ đều biến mất, không gian trong nhà dường như trống trải hơn nhiều.

"Những thứ kia..."

Tim tôi thắt lại, mặt vẫn giữ vẻ ngây thơ hỏi:

"Mẹ muốn tìm gì ạ?

Để Tuệ Tuệ lấy giúp mẹ nhé?"

Tôi chỉ về phía phòng việc của ba.

Thực ra, trong phòng ba vẫn còn chút đồ, chỉ có một nửa hũ sữa mạch nha và vài gói bánh tôi để dành phòng khi đói. Tôi không định đưa cho mẹ.

Tuy , tôi không bước đi, chỉ đứng đó mẹ với vẻ háo hức:

"Trước đây, của ba mang đến đồ, chẳng phải mẹ đều bảo ba cất đi, đừng để vướng mắt mẹ sao?

Nên con đã giúp ba cất hết rồi! Mẹ thấy Tuệ Tuệ có ngoan và giỏi không?"

Nói rồi, tôi giả vờ như chợt nhớ ra, hỏi với vẻ phấn khích:

"Mẹ ơi, mẹ có phải cũng nhớ ba như Tuệ Tuệ nên mới nghĩ đến đồ của ba không?"

Mẹ bị câu của tôi chặn họng, không thêm gì , chỉ xua tay:

"Cất thì cất rồi. Mấy hôm nữa có trợ cấp, cũng sắp chuyển nhà rồi. Đem đi đem lại chỉ thêm phiền phức, đến lúc đó dọn một thể luôn."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng thầm thở phào.

Mẹ không thích ba, nên cũng không thích những gì thuộc về ba. Có lẽ bà nghĩ rằng dính dáng đến ba là phản bội lại đích thực của mình.

Tôi đoán, với lý do này, tạm thời tôi có thể che đậy mọi chuyện, mới dám gửi đồ đi trước.

Còn nếu bà nhất quyết kiểm tra?

Không sao cả.

Tôi chỉ muốn giúp mẹ bớt gánh nặng khi chuyển nhà, gửi đồ đi để mẹ đỡ mệt.

Tôi còn nhỏ thế này mà đã biết thương mẹ, dù có sai, tôi có lỗi gì chứ?

May mắn, mọi chuyện diễn ra đúng như tôi dự liệu.

Thực ra, tôi rất tò mò:

Căn nhà này là của ba tôi, quần áo bà mặc, từng hạt gạo bà ăn, đều là tiền của ba tôi, mà sao bà không cảm thấy mình phản bội lại đích thực nhỉ?

Tâm lý của những người si mê đúng là khó hiểu.

Những ngày sau đó, mẹ tôi sáng đi tối về, thường quên nấu cơm cho tôi.

Lúc thì tôi ăn bánh quy cho qua bữa, lúc thì ra nhà ăn tập thể.

Tự nấu cơm?

Bây giờ, tôi không nên biết nấu cơm.

Chú Phó Lâm biết cảnh của tôi, ngày nào cũng mang cơm nóng cho tôi, nhờ tôi mới có bữa ăn đàng hoàng.

Mẹ thấy có người lo cho tôi thì càng chẳng bận tâm. Bà sáng đi tối về, tối nào cũng như nhiệm vụ hàng ngày, khen ngợi Triệu trước mặt tôi, nào là giỏi giang, tuyệt vời, thương con cái đến mức đáng ghen tị.

Tôi thì vừa đếm ngược ngày, vừa ra vẻ mong chờ rõ rệt.

Đôi khi còn gật gù vài cái cho qua chuyện.

Mẹ thấy nét mặt tôi, rất hài lòng, tưởng rằng tôi đúng như bà dự đoán, rất mong Triệu ba tôi.

Bà còn hứa hẹn:

"Tuệ Tuệ, con muốn Triệu ba con đến , mẹ nhất định sẽ giúp con đạt mong muốn."

Tôi gật đầu.

"Đúng . Mong muốn của con chính là để các người nhanh chóng ràng buộc với nhau."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...