Tình Yêu Vĩnh Cửu – Chương 3

06

Hôm nay là ngày nhận tiền trợ cấp.

Có người đến thông báo rằng mẹ tôi phải đưa tôi đi vào buổi chiều để thủ tục.

Tim tôi đập thình thịch, cuối cùng ngày này cũng đến!

Mẹ tôi trông như thể sắp giải thoát, sắp cùng người mình sống bên nhau mãi mãi.

Có lẽ vì quá vui, bà lại tiếp tục chia sẻ “tiến độ” của mình trước mặt tôi:

"Tuệ Tuệ à!

Mẹ cố gắng bấy lâu nay, Triệu của con cuối cùng cũng đồng ý ba mới của con rồi.

Ba con tuy không còn nữa, sau này con sẽ có một người ba mới thương con. Con vui không?"

Tôi hít thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, lòng lại đau nhói.

Ba tôi là nguồn lực để tôi vượt qua những năm tháng khó khăn nhất, là nơi mềm mại nhất trong trái tim tôi.

Mỗi lần nghe mẹ nhắc đến cái chết của ba bằng vẻ thản nhiên, như một nhát dao cứa sâu vào nỗi đau của tôi.

Dù cố kìm nén, hốc mắt tôi vẫn đỏ lên, đôi giọt nước mắt tràn ra.

Mẹ tôi nghĩ rằng tôi khóc vì vui mừng.

Bà tưởng mình hiểu tôi, giống như bà đã khóc vì khi Triệu hứa sẽ đám cưới sau khi chuyển nhà.

Con giống mẹ, bà chưa bao giờ nghi ngờ rằng tôi có thể khóc vì lý do khác.

Bà lau nước mắt cho tôi, giọng dịu dàng:

"Được rồi, rồi. Chú Triệu của con là người tốt, có lòng nhân hậu.

Dù con là một gánh nặng, vì mẹ, ấy vẫn chấp nhận con.

Ngày mai chúng ta sẽ chuyển nhà, từ nay con phải dựa vào Triệu nuôi nấng.

Con phải biết điều, phải biết ơn.

Từng hạt cơm, ngụm nước mà con có đều là nhờ lòng tốt của Triệu đấy."

Tôi gật đầu theo lời bà, nét mặt vô cảm.

Khoảnh khắc ấy, tôi như quay trở về kiếp trước, khi bị mẹ nhồi nhét những tư tưởng rằng tôi nợ cả gia đình Triệu, rằng tôi phải biết ơn.

Từ năm sáu tuổi đến mười bốn tuổi, tám năm dài, tôi cặm cụi ghi lại từng khoản chi tiêu của mình tại nhà họ Triệu vào một quyển sổ mỏng, nó nặng nề như ngàn cân, đè đến mức lưng tôi không thể thẳng lên.

Còn mẹ tôi, vừa khinh thường ba tôi, vừa tiêu tiền của ba để nuôi sống gia đình người khác.

Lúc này, mẹ tôi vẫn tiếp tục :

"Tuệ Tuệ à, Triệu của con..."

Lại là những lời ca ngợi Triệu "trên trời có, dưới đất không".

Tôi chợt bừng tỉnh, thoát ra khỏi những cảm cũ.

Thời gian hẹn sắp đến, trong khoảng thời gian này mẹ sẽ không gặp Triệu. Cuối cùng, tôi cũng có thể tiến hành kế hoạch của mình.

Cho đến nay, mẹ luôn khẳng định mọi thứ bà đều vì tôi. Điều đó không thể chấp nhận !

Tôi ôm lấy cơ thể bé nhỏ của mình, cúi đầu, không để bà thấy biểu cảm có thể nghi ngờ, rồi cố để lộ giọng buồn bã:

"Con biết mẹ là người tốt nhất.

Mẹ không cần phải ủy khuất bản thân mình. Tuệ Tuệ có thể không cần ba mới.

Ba từng mẹ có một đích thực. Tuệ Tuệ không muốn mẹ vì con mà từ bỏ đích thực của mình.

Ở bên Triệu là mẹ quá thiệt thòi rồi!"

Mẹ tôi lập tức hoảng lên, bất kể bà thế nào, tôi vẫn giữ một thái độ kiên định.

Tôi nhấn mạnh rằng hạnh phúc của mẹ là điều quan trọng nhất.

Chú Triệu rất tốt, rất đặc biệt, tôi là một đứa trẻ hiếu thảo, không muốn gánh nặng cho mẹ.

Cuối cùng, bà cũng ra điều tôi muốn nghe:

"Con đúng là một đứa trẻ ngoan, sao lại biết nghĩ cho mẹ đến !

Mẹ thật với con nhé, Triệu chính là người mẹ . Mẹ không ngờ con lại biết thương mẹ như thế."

"Thật ạ?"

Tôi ngẩng đầu lên, khuôn mặt rạng rỡ như thể bất ngờ và vui sướng.

Bà thấy nét mặt hân hoan của tôi, tưởng rằng tôi vui mừng vì bà, nên tâm trạng cũng tốt lên. Bà hiếm hoi ôm tôi vào lòng, kể không ngừng:

"Tuệ Tuệ à, cả đời mẹ chưa bao giờ hạnh phúc như bây giờ.

Mẹ và Triệu là đích thực.

Con biết đích thực là gì không?

Tình đích thực là khi con chỉ cần một lần đã thấy tim đập thình thịch, cảm thấy không thể thiếu người đó, cảm thấy mình chỉ thuộc về người đó.

Cảm thấy nếu bản thân vướng bận một chút gì đó với người khác thì đã hoen ố của mình, không còn xứng đáng với người ấy nữa."

Bà chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình.

Còn tôi, cảm thấy nghẹn lời, thậm chí có chút buồn nôn.

07

Mẹ tôi lúc này đã tràn đầy e thẹn và kỳ vọng:

"Tình ấy, là thứ thiêng liêng nhất trên thế giới.

Nó thuần khiết, tốt đẹp, khiến người ta say mê. Mẹ có tài đức gì mà may mắn có nó chứ? Mẹ thật sự quá hạnh phúc…"

Sau đó, bà lại hiện lên vẻ ưu tư:

"Chú Triệu tốt như , mẹ từng kết hôn rồi lại sinh con, thật không xứng với ấy.

Nhưng đây là mà mẹ luôn khao khát, mẹ không nỡ bỏ lỡ. Cũng may, Triệu là người tốt, không chê bai mẹ."

Tôi cảm thấy buồn nôn không chịu nổi, vẫn nhẫn nhịn, gật gù phụ họa:

"Đúng đúng, Triệu là người tốt nhất thế gian, không ai có thể sánh bằng ấy!"

Tôi bày ra vẻ áy náy, :

"Con xin lỗi mẹ, là con không tốt.

Chú Triệu tốt như , mà mẹ lại có con là một vết nhơ, khiến mẹ phải mang tội với ấy."

Sau đó, tôi giả vờ cao cả, quay sang "rửa não" bà:

"Nếu Triệu đã tốt đến , mẹ nhất định phải đối xử tốt gấp bội với ấy, mẹ phải biết ơn ấy!"

Mẹ tôi không ngừng gật đầu:

"Đúng , ấy chấp nhận mẹ, còn đồng ý nuôi con. Trên đời này, không ai tốt hơn ấy nữa, con cũng phải biết ơn!"

"Vâng, con hiểu ạ."

Tôi, đứa trẻ biết ơn như thế, sao có thể để mẹ mang theo những thứ liên quan đến ba tôi – một "vết nhơ", để tổn thương đích thực của mẹ?

Dù là tôi hay bất kỳ thứ gì dính đến ba, tất cả đều nên cách xa mẹ tôi.

Tại văn phòng.

Tôi và mẹ ngồi trên ghế sofa, một vị lãnh đạo cầm trên tay một phong bì dày.

Khi ông chuẩn bị đưa ra, tôi liền trước:

"Đây là đồ ba để lại, đúng không ạ?"

"Đúng !"

Chính ủy xoa đầu tôi, sau đó mẹ tôi, giải thích về nguồn gốc số tiền này.

Một phần là tiền trợ cấp, một phần là tiền lương mấy tháng cuối của ba khi đi nhiệm vụ, và một phần là tiền các đồng đội của ba góp lại. Tổng cộng là hai ngàn đồng chẵn.

Ngoài ra, trước khi tôi trưởng thành, mỗi tháng còn nhận thêm mười hai đồng trợ cấp.

Nói rồi, ông đưa phong bì cho mẹ.

Tôi chợt hiểu ra: trước đây mỗi tháng tôi còn nhận thêm mười hai đồng trợ cấp sao?

Trong đầu tôi trống rỗng, cơ thể đã thực hiện tác mà tôi đã luyện tập hàng trăm lần, nhanh tay giật lấy phong bì trước mẹ.

Hàm tôi khẽ run, tim vẫn đập loạn xạ. Những ký ức về cuốn sổ chi tiêu của tôi ở nhà họ Triệu hiện lên, tất cả đều trở thành một trò .

Nhưng tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều hơn.

Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, tôi đè nén mọi cảm , nghiêm giọng ra những lời mà tôi đã ấp ủ nhiều ngày qua:

"Đây là đồ ba để lại. Con và ba đều là vết nhơ của vĩ đại của mẹ.

Tình của mẹ cao cả như , sao có thể bị những thứ này vấy bẩn?

Nếu mẹ vướng bận những thứ này, sao mẹ có thể tiếp tục sống cuộc đời thuần khiết với Triệu ?"

Tôi nhấn mạnh " vĩ đại", "không thể vấy bẩn" hết lần này đến lần khác.

Mặt mẹ tôi đỏ bừng, các lãnh đạo thì nhau, biểu cảm đầy phức tạp.

Tôi thở dài, tiếp tục:

"Mẹ ơi, Triệu rất khó khăn mới đồng ý ở bên mẹ.

Sau này mẹ sẽ sống cùng ấy. Nếu mẹ còn giữ đồ của ba, Triệu sẽ không vui đâu.

Chú ấy đã chấp nhận mẹ, mẹ phải biết ơn. Làm sao mẹ có thể khiến ấy đau lòng chứ?"

Mẹ tôi tức đến run người, không thể phản bác.

Các lãnh đạo thì nắm bắt ngay điểm mấu chốt.

"Đồng ý ở bên nhau"?!

Vài người không biết chuyện, sắc mặt lập tức sa sầm.

Tin ba tôi hy sinh vừa mới báo vài ngày, mà bà đã không thể chờ đợi thêm sao?

Mẹ tôi cũng hiểu rằng hành vi của mình không thỏa đáng, cúi gằm mặt, không dám gì thêm.

08

Chính ủy, người đồng đội lâu năm của ba tôi, có mối quan hệ rất thân thiết với ông, thốt lên một tiếng cảm thán:

"Đồng chí Bạch Ngọc muốn theo đuổi , giữ lại những thứ của Yến Thời, đúng là sẽ vấy bẩn vĩ đại của các người. Nếu sau này ảnh hưởng đến cảm của các người, thì Yến Thời dưới suối vàng cũng không yên lòng đâu!"

Mẹ tôi bị nghẹn họng.

Phó Lâm dựa lưng vào bàn, dáng vẻ nhàn nhã, :

"Đồng chí Bạch Ngọc chắc vẫn còn vương vấn Yến, không nỡ rời bỏ những gì ấy để lại nhỉ!"

"Không phải là đích thực sao?

Tình đích thực không thể chấp nhận sự tồn tại của người thứ ba. Có vẻ như cảm của đồng chí Bạch Ngọc dành cho đồng chí Triệu không trong sáng lắm đâu!"

Họ kẻ tung người hứng, lời đầy ẩn ý.

Tôi ngây người cảnh tượng trước mắt.

Tôi đã chuẩn bị rất nhiều lời lẽ trong suốt những ngày qua, định dùng để kích thích mẹ từ bỏ đồ của ba, tôi chỉ mới mở lời, phần còn lại chẳng còn đất để tôi thể hiện.

Mẹ tôi vốn là một người si mê , trong lòng bà, giữa bà và Triệu là thiêng liêng, không thể bị nghi ngờ.

Để chứng minh vĩ đại của mình, bà thốt ra một câu đầy tức giận:

"Ai thèm mấy thứ này chứ!"

Dưới sự khích lệ của Phó Lâm và các lãnh đạo khác, mẹ tôi ngay tại chỗ tuyên bố không chỉ từ bỏ tiền trợ cấp, mà còn từ bỏ toàn bộ đồ đạc trong nhà.

Bà khẳng định rằng bất cứ thứ gì vương vấn hơi thở của ba tôi đều là sự phạm đến vĩ đại của bà.

Thậm chí, để thể hiện quyết tâm, bà viết một bản tuyên bố, tự nguyện từ bỏ phần tài sản của mình, giao lại toàn bộ cho tôi.

Mẹ tôi tức đến phát khóc, bỏ chạy khỏi phòng. Tôi ôm phong bì tiền, cầm chặt tờ giấy bà ném vào mặt mình, ngây người theo bóng lưng bà.

Các lãnh đạo trong phòng thở dài, Phó Lâm gõ nhẹ lên đầu tôi:

"Hoàn hồn đi!"

Tôi ậm ừ một tiếng, khó khăn nở một nụ nhẹ, nhận ra không đúng, lại vội cúi đầu xuống. Nước mắt tôi không thể kìm lại, cứ rơi lã chã.

Mọi thứ đã khác rồi!

Thật sự, kiếp này đã khác hoàn toàn so với kiếp trước.

Mấy người đàn ông trong phòng tôi, một bé nhỏ xíu, không một lời, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Ai nấy đều cảm thấy chua xót tận xương tủy.

Họ biết rõ hoàn cảnh của ba tôi, bàn bạc với nhau định tìm một gia đình nhận nuôi tôi.

Tôi lập tức lắc đầu.

Phó Lâm liền bế tôi lên dỗ dành:

"Đừng buồn, đừng buồn, chúng ta không cần mẹ nữa không?

Về nhà với Phó, có không? Từ nay Phó sẽ là ba Phó của con. Trước đây ba con đã muốn cha nuôi của con mà, đúng không?"

Tôi rất kiên quyết, không đồng ý việc nhận nuôi.

Kiếp trước, sau khi tôi theo mẹ tái hôn, Phó vẫn gửi đồ cho tôi. Khi tôi mười mấy tuổi, còn đến nhà họ Triệu thăm tôi. Lúc ấy, đã lớn tuổi mà vẫn chưa lập gia đình.

Mãi đến hai năm trước khi tôi qua đời, đồ của mới ngừng gửi đến.

Tôi không biết liệu có phải cuối cùng đã kết hôn và vợ không đồng ý, hay đã xảy ra chuyện gì khác.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Phó Lâm chỉ mới hai mươi tuổi, một chàng trai độc thân, sao có thể nhận nuôi tôi ?

Tôi không để mình khóc lâu.

Đây là một chuyện tốt, tôi nên vui mới đúng.

Hít thở vài lần để điều chỉnh, tôi mới tìm lại giọng của mình:

"Con muốn về quê, ba từng cội rễ của ông ở đó. Con muốn thay ba chăm sóc thật tốt nơi ấy."

Tôi cố gắng trọn vẹn câu này, nước mắt lại không ngừng rơi.

Quê nhà – nơi mà ở kiếp trước tôi từng nghĩ đến vô số lần chưa bao giờ đặt chân tới.

Tôi muốn ngọn đồi nơi ba tôi từng chăn trâu, hang nơi ba từng trốn mưa, căn nhà mới sửa mà ba đã chuẩn bị sẵn một phòng riêng cho tôi…

Đó sẽ là ngôi nhà thuộc về tôi.

Phó Lâm và mấy người lãnh đạo nghe xong, mắt cũng đỏ hoe.

Không ai thêm điều gì.

Một lúc lâu sau, tôi mới nhỏ giọng bổ sung:

"Con ở xa như , mẹ sẽ không còn nghĩ đến con, không còn cảm thấy con là vết nhơ nữa, để mẹ có thể sống hạnh phúc cùng Triệu.

Tình của họ thiêng liêng như thế, sao con có thể hoại chứ?"

Hãy cứ ràng buộc nhau đi!

Đừng quay lại phiền con nữa!

Nhìn đứa trẻ nhỏ xíu, cao chưa tới đầu gối người lớn, nghẹn ngào ra những lời như , mấy người lớn trong phòng mặt đen lại.

Bạch Ngọc mẹ kiểu gì thế này? Đây là những điều mà bà ta dạy cho con sao?!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...