5
Thẩm Phong hơi ngớ ra: “Ồ, gió nào đưa thiếu gia Khắc tới đây ?”
Khắc Yển bước đến, kéo tôi ra phía sau mình, một tay chống hông, lạnh lùng ta.
Thẩm Phong liếc Khắc Yển, lại tôi, miệng há to không khép lại : “Không phải chứ, cậu thích ấy thật à?”
“Không biết à?”
Khắc Yển hừ lạnh một tiếng: “Có lẽ chưa đồn đến trường các cậu, giờ biết cũng không muộn. Nghe cho rõ: Tôi đang theo đuổi ấy.”
“Hả?”
“Ý kiến gì không?”
“Không, không có ý kiến.”
Thẩm Phong phẩy tay, liếc tôi một cái đầy ý tứ, rồi nhạt:
“Nhưng tôi khuyên cậu đấy, loại con này chơi vui thì , đừng quá nghiêm túc.”
Khắc Yển túm lấy cổ áo ta, vỗ mạnh vào mặt:
“Nghe không hiểu tiếng người à? Muốn ăn không?”
Thẩm Phong rõ ràng có chút e ngại, giọng lập tức dịu xuống:
“Được rồi, rồi, tôi sai, cậu đưa ấy đi đi.”
Khắc Yển hất ta ra, quay lại với tôi:
“Lan Lan, chúng ta đi.”
Tôi lách qua người cậu ta, chìa tay về phía Thẩm Phong:
“Một ngàn, như đã .”
“Chết tiệt, cậu ăn hết cua rồi còn đòi tiền tôi?”
“Anh chỉ bảo tôi bóc, đâu bảo tôi không ăn.”
“Mẹ kiếp…”
Khắc Yển lại vỗ vào mặt ta, có chút mất kiên nhẫn:
“Một ngàn, mau đưa tiền!”
Thẩm Phong ấm ức móc ví, đếm đủ mười tờ đưa cho tôi.
Tôi gấp tiền cẩn thận bỏ vào túi, hài lòng rời đi.
Trên đường, Khắc Yển cứ lẽo đẽo theo sau.
“Lan Lan, cậu đi giày cao gót mà còn bước nhanh , coi chừng trật chân.”
“Sau này đừng nhận mấy việc của loại người này nữa, nguy hiểm lắm.”
“Hôm nay nếu không có tôi, cậu đã bị người ta bắt nạt rồi.”
Tôi dừng bước, mặt không biểu cảm cậu ta:
“‘Công chúa và ếch xanh’, cậu thật sự rất phiền.”
“Ơ, cậu biết rồi?”
“Chuyện rõ ràng thế còn gì?”
Cậu ta xấu hổ gãi mũi:
“Lan Lan, cậu muốn tôi gì cũng , đừng ghét tôi, không?”
“Thật sự gì cũng ?”
“Ừ, ừ.”
“Vậy đừng theo tôi nữa.”
Cậu ta nhíu mày:
“Dù tôi rất muốn đồng ý, con đi đường ban đêm nguy hiểm lắm. Cậu xinh như , không thể không đề phòng. Để tôi đưa cậu về.”
Tôi trợn mắt lườm:
“Tôi có thể gọi taxi, không cần cậu đưa.”
“Cậu chắc tiếc tiền taxi, để tôi đưa.”
“Khắc Yển, cậu không bảo gì cũng sao?!”
“Thế thì để tôi gọi taxi cho cậu, tôi sẽ đi theo sau.”
“…”
Lúc này, một chiếc taxi dừng lại bên đường.
Chú tài xế thò đầu ra hỏi:
“Cô , tôi thấy cậu ta cứ theo sau , hai người quen nhau à?”
Tôi giả vờ vô tội:
“Không quen.”
Chú tài xế tốt bụng mời tôi lên xe, còn hạ cửa kính quát:
“Nhìn người ngợm đàng hoàng, mà cái việc chẳng ra gì! Con đi đường buổi tối đã sợ rồi, cậu còn bám theo như cái đuôi, không biết xấu hổ à?!”
Khắc Yển từ nhỏ đến lớn chắc chưa từng bị ai mắng như thế, đứng ngây ra tại chỗ, ánh mắt vừa trong sáng vừa ngốc nghếch.
Tôi cố nhịn , đến khi xe chạy một đoạn, quay đầu khúc khích.
6
【Lan Lan, hôm nay cậu rảnh rồi chứ?】
【Vẫn không rảnh.】
【Lại ai bắt cậu bóc cua nữa, để tôi đánh hắn.】
【Không có ai, cậu đừng lo chuyện bao đồng.】
Tôi lười giải thích thêm, đeo đàn tì bà lên lưng rồi vội vàng ra ngoài.
Hôm nay tôi phải biểu diễn cho một thiếu gia vừa về nước.
Họ ăn uống, tôi chơi đàn, mỗi bài trả năm trăm.
Tôi hào hứng đến nơi, lại không ngờ thấy Trần Hạo trong đám đông.
Người đàn ông trước mặt dần trùng khớp với chàng trai trong ký ức, và nỗi đau ngày xưa ùa về.
Tim tôi thắt lại, vô thức siết chặt dây túi, móng tay bấm vào lòng bàn tay đau buốt.
Trần Hạo ngạc nhiên bước tới:
“Lan Lan, cậu tới đây gì, tìm tôi sao?”
Tôi lạnh lùng nhếch môi:
“Cậu nghĩ thế à?”
7
Hồi cấp ba, tôi và Trần Hạo là cặp đôi ngưỡng mộ nhất trường.
Cậu ấy theo đuổi tôi suốt ba năm, bất kể mưa gió, cuối cùng cũng tôi cảm .
Tôi hứa với cậu ấy rằng sau khi tốt nghiệp sẽ quen nhau, trước kỳ thi đại học, bố tôi gặp chuyện.
Một tài xế xe tải việc quá sức, đâm thẳng vào xe của bố, khiến cả người lẫn xe lao khỏi cầu vượt.
Xe nát, người chết tại chỗ.
Sau tang lễ, tôi vô nghe cuộc trò chuyện giữa Trần Hạo và của cậu ấy.
“Tài xế công ty nhà cậu đâm chết bố ấy, cậu nghĩ ấy còn ở bên cậu sao?”
“Người tai nạn là tài xế, đâu phải bố tớ.”
“Nếu không phải bố cậu cắt giảm chi phí, ép tài xế việc liên tục, thì đâu xảy ra tai nạn. Đây cũng không phải lần đầu rồi. Chính sách công ty nhà cậu phải sửa lại đi.”
“Đừng nhảm, chuyện này không thể để Giang Lan biết. Tính ấy cứng rắn , biết rồi chắc chắn sẽ không tha thứ cho tớ.”
“Cô ấy không ngốc, sớm muộn gì cũng biết. Hơn nữa, bố cậu có đồng ý cho cậu với ấy quen nhau không?”
“Sau này tính, quan trọng là bây giờ ấy đang ở bên tớ.”
“Chết tiệt, cậu định chơi người ta à?!”
“Tớ theo đuổi ba năm, chẳng lẽ tớ lại để mất trắng?”
Khi đó, tôi như phát điên, xông vào túm lấy cậu ấy mà cào cấu:
“Chính nhà các người chết bố tôi, các người là kẻ người, cả nhà các người là kẻ người!”
Trần Hạo không đánh trả, bố cậu ấy bất ngờ xuất hiện, ra lệnh cho bảo vệ kéo tôi ra ngoài.
Tôi mãi không quên ánh mắt của ông ta, ánh mắt của một kẻ trên cao xuống, như muốn :
“Cô gì, gì chúng tôi?”
Sau đó, tôi đăng sự việc lên mạng, tập đoàn Trần thị bị dân mạng chỉ trích dữ dội.
Chẳng bao lâu, họ cử người đến, đưa cho tôi mười vạn, muốn dàn xếp mọi chuyện.
Khi ấy tôi thực sự muốn ném tiền vào mặt họ, tôi không thể.
Mẹ tôi đột nhiên bị chẩn đoán ung thư phổi, và tôi cần tiền.
Một lần, tôi đến bệnh viện mua thuốc cho mẹ, cờ gặp Trần Hạo và bố cậu ấy.
Tôi trốn trong cầu thang, nghe cuộc trò chuyện của họ.
“Bố, mười vạn ít quá, bố có thể đưa thêm không?”
“Một khi đã bắt đầu nhượng bộ, sau này gặp chuyện tương tự sẽ rất khó xử lý!”
“Nhưng con thực sự thích ấy. Chúng con đã có thể bên nhau, nếu không xảy ra chuyện này.”
“Thích cũng vô ích. Người nhà mình ra cái chết của bố ấy, gì còn chỗ để cảm?”
“Vậy nên con mới muốn bố cho họ thêm tiền. Mười vạn không thì hai mươi vạn, hai mươi vạn không thì năm mươi vạn. Mẹ ấy bị ung thư phổi, cần rất nhiều tiền chữa bệnh. Họ chắc chắn sẽ chấp nhận.”
Tôi chống tay vào tường để không gục ngã, cảm giác toàn thân như đông cứng, lạnh buốt và tê dại.
Cuối cùng, tôi trượt đại học và phải học lại một năm. Năm tiếp theo, tôi thi đỗ Đại học Kinh Thành.
Còn Trần Hạo chọn du học sớm, từ đó chúng tôi không còn liên lạc.
8
Ký ức đau khổ ùa về như cơn sóng, khiến tôi buồn nôn.
Lúc này, một trẻ trung xinh đẹp bước tới.
“Anh Hạo, Giang Lan là người em mời đến để chơi đàn tì bà.”
Cô ấy khoác tay Trần Hạo, :
“Món quà này có thích không?”
Sắc mặt Trần Hạo tối sầm, giọng cứng nhắc:
“Chu Thiên Thiên, em có ý gì đây?”
“Anh cứ trì hoãn không chịu đính hôn với em, chẳng phải là còn lưu luyến ta sao? Hôm nay em bỏ tiền mời ấy đến, để hai người thoải mái ôn chuyện cũ.”
“Em đừng loạn nữa không?”
“Em loạn gì chứ, đây chẳng phải là điều mong muốn sao?”
Chu Thiên Thiên liếc tôi bằng ánh mắt đầy mỉa mai, giọng điệu sắc bén:
“Đồ hồ ly tinh, nghe thiếu tiền đến nỗi việc gì cũng nhận. Bây giờ Trần Hạo quay về, chắc trong lòng vui lắm nhỉ? Muốn nhanh chóng quay lại để từ gà rừng hóa phượng hoàng à?”
Tôi nhạt, châm biếm:
“Hóa ra trong mắt , ở bên ta chính là gà rừng hóa phượng hoàng. Câu này ra tôi không biết nên trả lời thế nào, thôi thì chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
“Cô có ý gì?”
“Không có gì, chỉ cảm thấy nên ra ngoài mở mang tầm mắt.”
“Cô chỉ là một con đi bán thân, còn đòi dạy đời tôi?”
“Thứ nhất, tôi bán nghệ không bán thân. Thứ hai, đúng là thiển cận thật.”
Tôi ấy với ánh mắt thương , nhếch môi :
“Tôi là muốn tốt cho thôi. Đừng coi rác rưởi là báu vật, kẻo sau này hối không kịp.”
Trần Hạo không một lời, ánh mắt u ám tôi.
Trong phòng, những người khác bắt đầu thì thầm.
“Nghe Trần Hạo có một ‘ánh trăng sáng’ trong lòng, không ngờ lại là hoa khôi trường Đại học Kinh Thành.”
“Chu tiểu thư rõ ràng chuẩn bị rất kỹ, xem ra lần này thú vị rồi.”
“Các cậu nghĩ Trần Hạo sẽ chọn ai, ánh trăng sáng?”
“Còn chưa thấy rõ à? Bây giờ là ánh trăng sáng không cần ta.”
“Chu tiểu thư định ra oai, ai ngờ lại phản tác dụng.”
Mặt Chu Thiên Thiên lúc xanh lúc trắng, vẫn cố giữ bình tĩnh:
“Đừng cứng đầu nữa, muốn dùng chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’ à? Dù Trần Hạo có ngốc đến mấy cũng không thoát , bố ấy chắc chắn không cho phép bước chân vào cửa nhà họ Trần đâu, đừng mơ!”
Nhắc đến bố Trần Hạo, tim tôi bất giác đập loạn nhịp. Cơn hận mà tôi cố chôn giấu bỗng ùa về, như muốn nát sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu tôi.
Tôi lạnh lùng :
“Đừng , nhà họ Trần trong mắt tôi chỉ là một đống phân, tôi tránh còn không kịp, còn lại lao đầu vào. Cô là ruồi hay chó hoang?”
Chu Thiên Thiên không tin nổi, trừng mắt tôi:
“Cô dám như về nhà họ Trần sao?!”
“Tôi còn có thể những lời khó nghe hơn. Cô muốn nghe không?”
“Cô có biết đắc tội với nhà họ Trần sẽ phải trả giá thế nào không?”
“Trả giá gì, hay thử tôi nghe xem?”
Tôi chằm chằm vào ấy, còn ấy thì trừng mắt lại.
Trong lúc bầu không khí căng thẳng, bên ngoài vọng vào giọng của một nam một nữ.
Bạn thấy sao?