5
Anh tôi chằm chằm như thể lần đầu tiên quen biết, ánh mắt ngỡ ngàng.
Một lúc lâu sau, mới lên tiếng, giọng run rẩy:
“Noãn Noãn, em có biết mình đang gì không?”
“Ngần ấy năm cảm… giờ em chỉ một câu là muốn ly hôn?”
Tôi lạnh lùng .
“Lục Cảnh Thâm, trong mắt , vợ đang dưỡng thai ở khoa sản, còn lại qua đêm cùng một người phụ nữ khác và con trai ta ở khoa nhi — đó gọi là chuyện nhỏ?”
Anh mấp máy môi, định giải thích điều gì đó.
Tôi cắt ngang:
“Trong mắt , muốn tôi chấp nhận sự tồn tại của một mái ấm khác trong đời , mà tôi còn phải mỉm chúc phúc — cũng là chuyện nhỏ?”
Sắc mặt Lục Cảnh Thâm ngày càng khó coi.
“Noãn Noãn, nghe , sự việc không như em nghĩ…”
“Vậy rốt cuộc là như thế nào?”
Tôi đứng dậy, trái tim rách nát khiến tôi trông mong manh đến đau lòng.
“Anh đi, là như thế nào?”
“Khi gọt táo cho ta và đứa trẻ, có nghĩ đến tôi không?”
“Lúc ta tựa đầu vào vai , có nghĩ đến tôi không?”
“Khi chắn trước mặt ta, không cho tôi lại gần, có nhớ rằng trong bụng tôi cũng đang mang đứa con của không?”
Lục Cảnh Thâm bị tôi hỏi đến câm lặng.
Anh đưa tay định kéo tôi lại, tôi lập tức lùi về sau một bước.
“Đừng chạm vào tôi, tôi không thích mùi thuốc sát trùng trên người .”
“Cũng không thích mùi của ta còn vương lại trên người .”
Tôi từng bước tiến về phía , ép lùi dần đến sát tường.
“Đồng đội hy sinh, tôi rất tiếc.”
“Nhưng con của ta đã có quốc gia và xã hội chăm lo, không đến lượt phải vứt vợ bỏ con để hùng.”
“Anh không vĩ đại gì cả, chỉ là ích kỷ.”
“Anh cảm vì chính mình, lại dùng tôi và con chúng ta để cái giá cho cái gọi là trách nhiệm của .”
Lục Cảnh Thâm nghẹn họng, sắc mặt trắng bệch, xanh xao, thay đổi từng đợt.
Anh siết chặt cổ tay tôi, lực rất mạnh.
“Hạ Noãn! Em có thể lý trí một chút không?”
“Triều Dương bị sang chấn tâm lý nặng, còn mắc bệnh tim. Bác sĩ nó không thể chịu thêm kích thích!”
“Sở Sở chỉ là một người phụ nữ yếu ớt, ấy không trụ nổi nữa rồi!”
“Anh chỉ muốn giúp họ vượt qua giai đoạn khó khăn! Anh chưa từng sẽ bỏ rơi em và con!”
“Anh đã mua dây chuyền cho em, ba mẹ cũng đã đến xin lỗi em, thậm chí để họ sắp xếp cả phòng trẻ con… em còn muốn thế nào nữa?”
Ha…
Thì ra trong mắt , tất cả những điều đó là bố thí.
Là thứ mà tôi nên rưng rưng biết ơn mà nhận lấy.
Tôi hất mạnh tay ra.
“Thứ tôi muốn, không cho nổi.”
“Tôi muốn một người chồng, người cha sạch sẽ, toàn tâm toàn ý, chỉ có gia đình nhỏ ba người chúng tôi trong lòng.”
“Chứ không phải một người đàn ông thân xác nồng nặc mùi thuốc, đầu óc đầy bóng hình người khác, rồi quay về cầu xin tôi thấu hiểu và nhường nhịn.”
“Lục Cảnh Thâm, giỏi lắm.”
Anh hoàn toàn bị tôi chọc giận, mắt đỏ ngầu, gầm lên:
“Hạ Noãn! Anh đã rồi, với Sở Sở trong sáng!”
“Tại sao em cứ không chịu tin?”
Tôi , ánh mắt lạnh như băng.
“Vì lòng đã nghiêng về phía khác rồi.”
“Cơ thể cho tôi biết, đang ở bệnh viện.”
“Chiếc áo sơ mi mặc cho tôi biết, đã ôm đứa trẻ ấy.”
“Cảm giác tội lỗi trong mắt cho tôi biết, biết có lỗi với tôi, vẫn sẽ chọn họ.”
“Lục Cảnh Thâm, khỏi cần diễn nữa. Mệt lắm.”
Ngay lúc không khí như sắp nổ tung, chuông cửa đột ngột vang lên.
Tiếp theo đó là một giọng nữ dịu dàng vang lên từ dưới lầu.
“Cảnh Thâm… có ở nhà không?”
“Xin lỗi, tôi biết không nên phiền … Triều Dương… thằng bé cứ khóc đòi gặp ba…”
Là giọng của người phụ nữ đó.
Toàn thân Lục Cảnh Thâm cứng đờ, theo phản xạ về phía tôi.
Tôi buông tay đang chặn lại, một tác mời:
“Đi đi.”
“Trách nhiệm của , lại tới tìm rồi.”
Sắc mặt Lục Cảnh Thâm khó coi đến cực điểm.
Ngoài cửa, Lâm Sở Sở mặc một chiếc váy liền thân trắng tinh, tóc xõa mềm mại trên vai, mắt đỏ hoe.
Tay ta nắm lấy đứa bé kia.
Cậu bé trông rất xanh xao, yếu ớt đến mức tưởng như một cơn gió cũng có thể thổi ngã.
Vừa thấy Lục Cảnh Thâm, thằng bé lập tức mím môi, vươn tay ra.
“Ba ơi, bế.”
ĐỌC TIẾP: https://vivutruyen.net/toi-ac-cua-su-thien-luong/chuong-6
Bạn thấy sao?