Nước mắt tôi, không hề báo trước, rơi xuống từng giọt.
Không có tiếng nức nở, không có âm thanh — chỉ lặng lẽ tuôn rơi.
Sự im lặng ấy, chính là lời buộc tội mạnh mẽ nhất.
Thấy tôi khóc, ba tôi lập tức trừng mắt quát:
“Cố Ngôn, buông tay con tôi ra.”
Cố Ngôn như bị bỏng, vội vàng rụt tay lại.
Đúng lúc đó, màn hình livestream lại rối loạn.
Tên bắt cóc cuối cùng cũng ý đến những lời bàn tán của cư dân mạng…
Thấy cả nhà tôi không ai lên tiếng, Tô Tình cuối cùng cũng im bặt.
Áp lực dư luận trên mạng khiến đám bắt cóc càng thêm căng thẳng.
Chúng bắt đầu dùng báng súng đẩy ngã các con tin khác, hiện trường trở nên hỗn loạn.
Một tên cướp đột ngột lao về phía Tô Tình.
Cô ta hét lên một tiếng, theo phản xạ liền đẩy mạnh một hành khách nữ người Hoa bên cạnh về phía tên cướp!
Người phụ nữ đó lảo đảo, ngã thẳng vào họng súng.
Khoảnh khắc ấy camera livestream ghi lại rõ mồn một, không sót một chi tiết.
Chỉ trong tích tắc, đủ để hàng triệu con mắt thấy tất cả.
Phần bình luận dưới livestream lập tức đóng băng.
Vài giây sau — sóng phẫn nộ ập đến như vỡ đê.
【??? Cô ta vừa đẩy người khác ra chắn đạn?】
【Tôi không nhầm đấy chứ? Cô ta dùng người khác lá chắn?!】
【Vãi thật! Đây là cái thiên tài âm nhạc mà chúng ta xót thương sao?!】
Ngay cả fan của Tô Tình cũng lần lượt “thoát fan” hàng loạt.
Tôi sang ba.
Ông lập tức hiểu ý, đi sang một bên gọi điện lần nữa.
“Tra ngay cho tôi danh tính của nữ hành khách bị đẩy đó! Đoạn video này, phóng to hết cỡ rồi phát khắp mọi nơi!”
“Tôi muốn cả mạng biết, con ngoan của tôi, đã chơi với một ‘ thân’ thế nào!”
#TôTìnhĐẩyNgười
Từ khóa đó leo thẳng lên top 1 tìm kiếm với tốc độ khủng khiếp.
Cố Ngôn dòng tin tức liên tục cập nhật trên điện thoại, sắc mặt mơ hồ khó đoán.
Anh ta vẫn còn giả bộ, với ba mẹ tôi:
“Chú dì là đúng! Loại người không biết xấu hổ như ta, đáng bị cả xã hội tẩy chay!”
6
Trong livestream, hình ảnh Tô Tình run rẩy như con thỏ non và bộ dạng chính nghĩa đầy cao ngạo của Cố Ngôn — tạo nên sự tương phản gay gắt ngay trước mắt chúng tôi.
Vụ cướp máy bay kết thúc nhanh chóng nhờ sự can thiệp của Interpol.
Tất cả tội phạm đều bị bắt giữ — hóa ra chúng chỉ có đúng một khẩu súng thật.
Chính là khẩu đã từng dí vào đầu tôi ở kiếp trước.
Tô Tình cũng đưa về nước với tư cách “người sống sót” kiêm “ hùng”.
Dưới ánh đèn flash chói mắt, ta mặt mày tái nhợt, mắt sưng đỏ, trông như vừa trải qua địa ngục.
Nhưng ta không hề chạy đến ôm ba mẹ — mà lập tức lao thẳng về phía máy quay của hãng truyền thông lớn nhất.
“Tình Tình đâu? Lâm Tình Tình có sao không?”
“Rõ ràng chúng tôi đã hẹn cùng bay sang Paris, sao tôi lại không thấy ấy trên máy bay?”
Cô ta nghẹn ngào vào ống kính, từng lời như lẫn nước mắt:
“Khi bọn bắt cóc ập tới, tôi sợ lắm… tôi sợ nếu chúng không tìm Tình Tình, sẽ người vô tội.”
“Cho nên tôi mới… mới giả ấy…”
Cô ta tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện đã đánh cắp thân phận của tôi để lên máy bay.
Ngược lại, còn ra vẻ như tôi là người bỏ trốn, còn ta — vì bảo vệ mọi người trên máy bay — đành liều mình thay thế.
Ngay lập tức, dư luận lại chia năm xẻ bảy.
【Thì ra là ! Tôi đã rồi mà, Tô Tình không thể là người như ! Cô ấy quá dũng cảm!】
【Vậy ra Lâm Tình Tình sợ quá nên trốn rồi? Thật nực !】
【Mấy người bớt linh tinh đi! Tiểu thư nhà tài phiệt chắc chắn có lý do khác!】
【Thôi đi, sự thật rành rành rồi, còn bênh kiểu gì nổi nữa?】
Tận dụng làn sóng dư luận, ngày hôm sau, Tô Tình lập tức liên hệ với ban tổ chức buổi hòa nhạc — vốn dĩ là của tôi.
Cùng lúc đó, Cố Ngôn lại đến thăm tôi trong bệnh viện.
Anh ta mang theo một bó hoa ly, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi vẫn cố :
“Tình Tình, em đã vất vả rồi…”
“Chuyện trên mạng em đừng xem gì, toàn linh tinh cả. Nhưng mà…”
Anh ta đặt bó hoa lên đầu giường, rồi đổi giọng.
“Lần này… Tô Tình quả thực cũng hy sinh nhiều.”
“Bây giờ dư luận bên ngoài đang khen ngợi ta, còn danh tiếng của em thì… lại không mấy tốt.”
“Hay là… suất biểu diễn ở Paris lần này, em nhường cho ấy nhé?” “Coi như… là bù đắp của chúng ta dành cho ta.”
Tôi ta, người đàn ông luôn miệng tôi này.
Căn phòng bệnh trở nên im ắng đến đáng sợ.
Sắc mặt ba mẹ tôi đã đen lại đến mức như có thể nhỏ nước.
Nhưng tôi lại bật .
Tôi thẳng vào Cố Ngôn, mỉm bao dung mà gật đầu: “Được thôi.”
“Đó là thứ ta xứng đáng nhận .”
Cố Ngôn như trút gánh nặng, nụ trên mặt trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Anh biết mà, Tình Tình là người rộng lượng và tốt bụng nhất.”
Sau khi ta rời đi, nụ trên mặt tôi cũng tan biến từng chút một.
Tôi cầm điện thoại lên, mở đoạn video đang chia sẻ khắp nơi — kèm đầy mảng đen che mờ hình ảnh.
Tôi tìm lại bản gốc rõ nét nhất.
Trong đó, Tô Tình hét toáng lên vì sợ, sau đó không chút do dự đẩy mạnh một hành khách nữ người Hoa hoảng loạn bên cạnh về phía nòng súng.
Bạn thấy sao?