Tôi Bị Con Trai [...] – Chương 1

Chương 1

Con trai tôi, Giang Thần, đưa cho tôi một tấm vé, là phúc lợi đơn vị phát, có thể đến đài truyền hình xem chương trình “Hòa giải bằng thương” với tư cách khán giả tại hiện trường.

“Mẹ nghỉ hưu rồi, cũng rảnh mà, đi cho đủ người đi ạ.”

Vì chuyện sang tên căn nhà, Giang Thần đã một thời gian dài không chủ chuyện với tôi.

Tôi lập tức đồng ý ngay.

“Hòa giải bằng thương” là chương trình rất nổi tiếng ở địa phương, người xung quanh ai cũng thích xem.

Để không mất mặt Giang Thần, lần đầu tiên tôi chịu bỏ tiền ra tiệm tóc, lại còn lấy bộ sườn xám lụa đẹp nhất – bình thường tiếc không dám mặc – ra để diện.

Tôi đi ba chuyến xe buýt mới đến đài truyền hình đúng giờ, theo lời dặn của Giang Thần, tôi tìm đến một nhân viên tên Tiểu Đỗ.

“Sao bác đến muộn thế?”

Cậu trai mặt mày khó chịu: “Lỡ chương trình trống ghế, bác có chịu trách nhiệm không?”

Tôi nghĩ bụng mình đâu có nhớ nhầm giờ, không tiện hỏi thêm, đành gượng cho qua.

Cậu ấy dẫn tôi đến một căn phòng nhỏ, dặn đi dặn lại là không tự ý rời đi, rồi mặt nặng như chì mà bỏ đi.

Tôi ngồi đợi một mình hơn nửa tiếng, lòng đầy nghi hoặc, thì thấy cậu ấy vội vàng đẩy cửa bước vào.

“Đến lượt bác rồi, theo cháu ngay!”

Tôi tưởng cậu ấy dẫn mình đến hàng ghế khán giả, ai ngờ lại thấy mình dừng trước một cánh cửa lớn màu đỏ.

Tiểu Đỗ vén lớp rèm da dày, liên tục giục tôi:

“Nhanh lên, bác lên sân khấu đi!”

Tôi gần như bị đẩy vào trong cánh cửa ấy.

Trước mắt bỗng chốc sáng rực, tôi ngỡ ngàng phát hiện ra mình đã đứng trên sân khấu.

Cùng lúc đó, vang lên giọng của nam MC:

“Tiếp theo, xin mời mẹ của Giang – mẹ chồng của Mạc – bác Lý Văn Lam bước ra sân khấu!”

Ngay tức thì, hàng loạt ánh mắt trên sân khấu và dưới khán đài đều đổ dồn về phía tôi.

Một luồng đèn chiếu chói mắt rọi thẳng vào mặt khiến tôi nheo mắt lại, đứng đó luống cuống tay chân.

Bỗng có người nắm lấy tay tôi, tôi không rõ Giang Thần đến bên cạnh từ lúc nào, cúi đầu khẽ bên tai tôi:

“Mẹ ơi, Uyên Uyên muốn thai và ly hôn, điều kiện duy nhất của ấy là mẹ chịu xin lỗi ấy trước mặt mọi người. Con thật sự hết cách rồi, xin mẹ giúp con lần này đi.”

“Vậy ra… con cố lừa mẹ đến đây?” Tôi vừa kinh ngạc vừa giận dữ, quay người định rời đi.

“Không, mẹ sẽ không tham gia cái này đâu!”

“Mẹ!”

Nó nghiến răng, vẻ mặt đau khổ kiên quyết.

“Nếu giờ mẹ bỏ đi, thì mẹ con của chúng ta đến đây coi như chấm hết!”

Tôi khựng lại, không thể tin nổi con trai mình.

Tôi im lặng ngồi xuống chiếc ghế riêng bên trái sân khấu.

Ở đối diện, Giang Thần và con dâu Mạc Uyên ngồi cạnh nhau.

Giang Thần cúi đầu, không dám tôi.

Mạc Uyên thì bụng bầu vượt mặt, cũng không tôi, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng.

Người dẫn chương trình mở đầu bằng giọng đầy nhiệt huyết.

Đầu tôi ong ong, lờ mờ thấy trên sân khấu còn có hai vị khách mời, bên dưới thì chật kín khán giả.

Sau khi xong lời dẫn, MC xoay người một cách dứt khoát, về phía Mạc Uyên:

“Cô Mạc, hôm nay chương trình này tổ chức theo cầu của chồng , để hòa giải mâu thuẫn vợ chồng giữa hai người. Xin hỏi cầu gì không?”

Trong ánh mắt dõi theo của tất cả mọi người, Mạc Uyên im lặng vài giây, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt là nỗi buồn sâu thẳm.

“Tôi muốn ly hôn.”

Câu vừa dứt, cả khán phòng liền xôn xao.

Bởi vì, ta đang mang thai tám tháng.

Thời khắc một sinh linh sắp chào đời, lẽ ra phải là khoảng thời gian hạnh phúc và mong đợi nhất của một người mẹ, có người phụ nữ nào lại muốn ly hôn vào lúc này chứ?

Tôi lặng lẽ quan sát Mạc Uyên của hôm nay.

Người vốn thích chưng diện nhất, hôm nay lại ăn mặc giản dị đến lạ, trên mặt không chút son phấn, như thể biến thành một người khác.

Trông ta tái nhợt, yếu ớt, khiến người ta không khỏi thương xót.

“Anh Giang, có muốn ly hôn với vợ mình không?”

Giang Thần cúi đầu, khẽ đáp một câu: “Không muốn.”

Người dẫn chương trình hơi nhướn mày: “Xem ra, vấn đề là ở phía người vợ? Cô Mạc, xin hỏi có lý do gì khiến nhất định phải ly hôn không?”

“Có.” Mạc Uyên ngẩng cằm lên, giọng nghẹn ngào.

“Xin hãy ra!”

Mọi ánh mắt trong khán phòng đều dồn về phía ta, ta không lên tiếng, chỉ thấy viền mắt ngày càng đỏ hoe, rõ ràng là đang ấm ức tột cùng.

Cả hiện trường chìm trong yên lặng, ta vẫn im lặng không một lời.

Vị khách mời đầu tiên là một chuyên gia tâm lý, ông ta mỉm dịu dàng rồi lên tiếng:

“Cô Mạc, hôm nay tất cả mọi người đều đến để giúp ! Có điều gì ấm ức, hay những điều trước đây không dám , thì hãy ra một cách dũng cảm — trước mặt chồng , mẹ chồng , và tất cả mọi người ở đây.”

Khách mời thứ hai là một hot girl nổi tiếng với phong cách mỉa mai cay độc, ta thẳng không vòng vo:

“Nhịn một bước là u xơ tuyến vú, nhịn thêm bước nữa là u nang buồng trứng. Cứ mạnh dạn ra đi, nào, mọi người vỗ tay cổ vũ cho Mạc một tràng nào!”

Tiếng vỗ tay vang lên từ dưới khán đài.

Mạc Uyên như tiếp thêm dũng khí, ta cắn môi, tôi từ xa một cái, rồi hít sâu hai hơi, từng chữ từng chữ cất lên:

“Vì tôi không muốn tiếp tục sống dưới cùng một mái nhà với mẹ chồng tôi nữa!”

Ngay lập tức, toàn bộ ánh đều đổ dồn về phía tôi.

Trái tim tôi, vẫn treo lơ lửng nãy giờ, cuối cùng cũng rơi xuống đáy.

Cuối cùng thì… chuyện này cũng xảy ra.

Dưới sự khuyến khích của MC, các khách mời và khán giả, Mạc Uyên bắt đầu chuỗi lời tố cáo tôi – bà mẹ chồng độc ác.

“Khi tôi và Tiểu Giang mới bắt đầu nhau, bà ấy đã kịch liệt phản đối. Tôi biết, bà chê tôi lớn tuổi hơn Tiểu Giang, chê công việc của tôi không đứng đắn, chê tôi là trẻ mồ côi, cho rằng tôi không xứng với con trai bà ấy!”

“Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn cố gắng sống tử tế, việc chăm chỉ, chỉ mong có một gia đình bình thường, đơn giản như bao người khác, điều đó sai sao?”

“Tôi cũng muốn có tiền để học thêm, cũng muốn có bằng cấp cao, có một công việc tốt, có cha có mẹ, có một gia đình gốc ổn định… Nhưng tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi, những điều đó đâu phải do tôi chọn.”

Nói đến đoạn cuối, giọng ta bắt đầu lạc đi vì nghẹn ngào.

Mắt đỏ hoe, trông vừa yếu đuối vừa đáng thương, đôi môi lại mím chặt, thể hiện rõ sự quyết tâm phản kháng số phận bất công.

Một hình ảnh vừa đáng thương, vừa đầy nghị lực của một người phụ nữ hiện ra trước mắt mọi người.

Cả khán phòng ai nấy đều lộ vẻ cảm thông sâu sắc trên gương mặt.

“Cô Lý, lúc đầu thật sự là bác phản đối chuyện của hai người sao?”

Người dẫn chương trình bất ngờ quay sang, ánh mắt sáng quắc tôi chằm chằm.

Tất cả ánh mắt lại dồn về phía tôi…

Đúng .

Năm ngoái, lần đầu Giang Thần dẫn ta về nhà, tôi đã phản đối.

Khi đó, Giang Thần vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ, vượt qua hàng vạn người để thi đỗ vào một viện nghiên cứu. Hai mươi lăm tuổi, đúng là thời điểm cần toàn tâm toàn ý cho sự nghiệp, mà nó lại bất ngờ đưa Mạc Uyên về, là muốn kết hôn.

Tôi rất sốc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...