Không ngờ, chỉ vì một chút lòng tốt, một lần mềm lòng, mà tôi lại trở thành cái bia hứng chịu mọi sự phẫn nộ!
Giang Thần tôi với vẻ vừa kinh ngạc vừa giận dữ:
“Mẹ! Hóa ra lúc con không có ở nhà, mẹ lại đối xử với Uyên Uyên như à? Dù gì ấy cũng đang mang cháu của mẹ mà!”
MC thì không thèm che giấu ánh mắt khinh bỉ:
“Chị cũng là phụ nữ, sao có thể tàn nhẫn với một người phụ nữ khác như thế?”
Cô khách mời nổi tiếng ngẩng đầu lạnh mấy tiếng: “Chỉ vì là con mà đòi bỏ? Nhà chị là có ngai vàng cần kế vị à?”
Chuyên gia tâm lý lắc đầu, thẳng thừng vạch trần vấn đề sâu xa trong tâm lý tôi:
“Chị muốn đem những nỗi khổ từng chịu khi dâu, lặp lại lên người con dâu. Đây không chỉ là vấn đề tâm lý, mà còn là vấn đề đạo đức!”
Khán giả thì tranh nhau giành micro, phẫn nộ lên tiếng:
“Bà xem bà mặc cái gì, rồi con dâu bà mặc cái gì! Bây giờ còn có chuyện con dâu ăn mặc giản dị hơn mẹ chồng nữa à?”
“Kẻ xấu thì dù có già đi, vẫn là kẻ xấu!”
“Bà phải xin lỗi con dâu ngay tại đây!”
Cả hiện trường ghi hình như một nồi nước đang sôi, sôi sục đến đỉnh điểm.
Mạc Uyên một tay đỡ bụng, một tay nhẹ nhàng che mặt, đôi vai run rẩy, nước mắt rơi lã chã xuống bàn, cơ thể lảo đảo, như thể sắp không trụ nổi nữa.
Giang Thần đỏ hoe mắt, vừa hối hận vừa xót xa, vội vàng đỡ lấy ta.
Cô ta yếu ớt tựa đầu vào vai Giang Thần, hơi thở khẽ khàng, mong manh.
Giữa những ánh mắt khinh miệt và lời chỉ trích gay gắt, tôi cố nén cảm đang dâng trào, chuẩn bị mở miệng phản bác.
Vừa hé miệng, bất chợt một cơn choáng váng ập đến, người tôi chao đảo.
Tôi lập tức nhận ra — cơn hạ đường huyết lại phát tác.
Vì sáng nay vội tóc, bắt xe đến đài truyền hình, tôi còn chưa kịp ăn tối.
Tình trạng hạ đường huyết của tôi rất nặng, lần nguy hiểm nhất từng ngã đập đầu xuống đất, nằm viện hơn một tháng trời.
“Cô Lý, những điều con dâu vừa … có thật không?”
Người dẫn chương trình lại nhắc lại câu hỏi một lần nữa.
Tôi cố gắng chống tay lên trán, dốc sức muốn phát ra tiếng, cơ thể như mang nặng ngàn cân, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
“Cô Lý, phải chăng chính cũng thấy xấu hổ về hành vi của mình? Con dâu muốn ly hôn, tôi khuyên nên xin lỗi Mạc trước, nếu không con trai tan cửa nát nhà, người phải chịu trách nhiệm lớn nhất chính là !”
MC từng câu như đinh đóng cột, khiến cả khán phòng vang lên một tràng tán thưởng.
Tôi gắng hết sức về phía Giang Thần.
Nó đang ngẩng đầu tôi.
Tôi mừng rỡ, khó nhọc giơ ngón trỏ ra, chỉ vào giữa trán mình.
Mỗi lần tôi bị hạ đường huyết, không nổi thành lời, chỉ cần tác này, Giang Thần sẽ lập tức hiểu và đưa tôi nước hoặc viên đường dự phòng.
Lúc này, tôi đầy hy vọng về phía nó.
Ánh mắt Giang Thần hơi dao , dừng lại một giây, rồi lặng lẽ quay đi.
MC thấy tôi im lặng, bèn quay sang hỏi Giang Thần:
“Anh Giang, hay là khuyên mẹ mình xin lỗi đi?”
Giang Thần cúi đầu, nhỏ giọng : “Mẹ tôi đã biết sai rồi, giờ mẹ tôi không cãi cũng không gì, hay là…”
“Phì!” — hot girl cắt ngang bằng một tiếng khinh bỉ.
“Không gì là xin lỗi à? Bao nhiêu gia đình vì chồng không dám lên tiếng mà để vợ mình bị mẹ chồng hành hạ đến tơi tả!”
Khán giả phía dưới đồng loạt gật đầu hưởng ứng.
Chuyên gia tâm lý nhạy bén nhận ra tác nhỏ giữa tôi và Giang Thần, liền hỏi:
“Cô Lý, tác vừa rồi giữa và con trai là để truyền đạt điều gì ? Có chuyện gì không thể rõ ngay tại đây sao?”
Giang Thần mím môi không .
Bất ngờ, Mạc Uyên khẽ .
Cô ta lướt mắt qua tôi, nhạt rồi cất giọng đầy oán trách:
“Là vì bà ta thấy Giang Thần ôm tôi nên ghen đấy.”
“Tôi là trẻ mồ côi, không biết mẹ con nhà người ta thường thân thiết thế nào, trong cái nhà này, chỉ cần tôi và Giang Thần có một chút thân mật, sắc mặt mẹ chồng lập tức thay đổi, tìm mọi cách gọi ấy đi chỗ khác. Đến mức… tôi còn cảm thấy—”
Cô ta ngừng lại giữa chừng.
MC lập tức truy hỏi: “Cô cảm thấy gì?”
“Tôi cảm thấy… Giang Thần không phải là chồng tôi, mà là chồng của bà ấy!”
Cả trường quay lập tức bùng nổ như nổ tung.
Khán giả xôn xao bàn tán, ánh mắt tôi đầy vẻ kinh tởm và khinh miệt.
“Tôi biết rồi! Đây là kiểu ‘ con bệnh hoạn’ đúng không?”
Cô hot girl quay sang hỏi vị chuyên gia tâm lý.
Chuyên gia tâm lý từ tốn gật đầu, giọng chậm rãi chắc chắn:
“Cô Lý mất chồng khi trung niên, một mình nuôi con trai khôn lớn. Từ việc phản đối con trai kết hôn, cho đến hàng loạt hành vi với Mạc, có thể thấy rõ — ấy rất có khả năng đã chuyển sự phụ thuộc cảm từng dành cho chồng sang cho con trai mình.”
“Anh Giang, có từng nhận ra mẹ mình có vấn đề trong cách đối xử với mình không?”
Mọi người đồng loạt về phía Giang Thần, chờ đợi câu trả lời.
Nhưng Giang Thần chỉ cúi đầu, im lặng rất lâu không gì.
Bất ngờ, ta bật dậy, chạy ra giữa sân khấu, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt tôi, gào lên:
“Mẹ ơi, vì hạnh phúc của con, vì đứa cháu nội chưa chào đời, mẹ xin lỗi Uyên Uyên đi!”
Cả hội trường lập tức vang lên những tiếng xôn xao kinh ngạc.
Tôi từ từ ngồi thẳng dậy.
Lần này, tôi đã vượt qua phản ứng suy sụp do tụt đường huyết.
Thì ra, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nỗi đau thể xác, nỗi đau bị vu khống, bị phản bội, nỗi đau bị cả ngàn người chĩa mũi dùi vào mình, không cách nào biện bạch…
Thì ra, chỉ cần chịu đựng , thì cũng chẳng có gì là không thể vượt qua.
Lúc này, tôi lần lượt hết từng gương mặt trong trường quay, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Giang Thần và Mạc Uyên.
Giang Thần run run môi, ánh mắt cầu khẩn tôi.
Mạc Uyên thì tôi chằm chằm, trong mắt đầy vẻ đắc ý và khiêu khích.
Tôi bật , cuối cùng cũng cất lên câu trọn vẹn đầu tiên kể từ khi bước lên sân khấu:
“Chuyện trong bụng Mạc Uyên có phải là cháu tôi hay không thì tôi không biết.”
“Còn chuyện xin lỗi — thì càng không thể!”
“Vì, với một người từng sinh hai đứa con bỏ mặc không nuôi như ta, thì ta — không xứng!”
Cả trường quay lập tức chìm vào im lặng.
Giang Thần ngơ ngác tôi, vẻ mặt lộ rõ nghi hoặc.
Còn Mạc Uyên thì đồng tử bỗng trợn to, nỗi hoảng loạn dần dần hiện rõ trên gương mặt.
Tôi hơi nghiêng người ra sau, bình thản họ.
Giây phút vừa rồi như giữa ranh giới sống chết, tôi chợt hiểu ra một điều.
Tôi quyết định — không cần con trai, cũng chẳng cần con dâu nữa.
“Bà bậy!”
Mạc Uyên bất chợt hét lên.
Cô ta kích đến mức một tay đỡ bụng, một tay chỉ thẳng vào tôi: “Tôi đang mang thai đây, gì có hai đứa con! Bà đang vu khống! MC, đây chính là thói quen của kiểu người như bà ta, bịa chuyện để đánh lạc hướng! Mọi người đừng tin bà ấy!”
Bạn thấy sao?