Nhà không lớn, nằm ngay trung tâm thành phố, thuộc khu học nổi tiếng, hiện tại giá thị trường khoảng bốn triệu bảy trăm nghìn tệ — chứ không phải kiểu “chỉ là một căn nhà nhỏ” như lời Mạc Uyên .
Mai này về già, nhà này sớm muộn gì cũng là của họ.
Nhưng không phải là bây giờ.
Ngay cả khi cho, tôi cũng muốn trao đi một cách đàng hoàng, chắc chắn.
Vì tôi không đồng ý sang tên căn nhà, nên Mạc Uyên tức giận chuyển ra ngoài nhà ở. Giang Thần cũng đã một thời gian dài không chủ chuyện với tôi.
Thật ra, tôi đã để dành sẵn một khoản tiền mua nhà cho con trai, gửi tiết kiệm có kỳ hạn.
Chỉ là… tôi không ngờ bọn chúng lại vội vã cưới đến . Đến lúc khoản tiền đáo hạn, thì chúng đã kết hôn ba tháng rồi.
Tôi vốn định mang món quà đó đến như một bất ngờ.
Thế , vì một chuyện… tôi đã từ bỏ ý định đó.
Lúc này, Mạc Uyên đột nhiên ho dữ dội.
Cô ta ôm bụng, trông vô cùng chật vật, khổ sở.
Gương mặt Giang Thần căng cứng, bàn tay nắm chặt rồi lại thả lỏng, cuối cùng chậm rãi cúi người xuống, lấy ra từ trong túi một chai nước và đưa cho Mạc Uyên.
Mạc Uyên nó, đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt đầy tủi thân, nhẹ nhàng nhận lấy.
Tôi chằm chằm vào chai nước trong tay Mạc Uyên, ngẩn người.
Thì ra… nó có mang theo đó chứ…
Giang Thần dường như cũng nhận ra điều gì, đột ngột quay đầu tôi, trên mặt hiện rõ vẻ bối rối.
Tôi thản nhiên dời mắt đi.
Lúc này, người dẫn chương trình lên tiếng:
“Cô Mạc vừa rồi đã có phần quá lời. Vấn đề của là chuyện gia đình và đạo đức cá nhân, chưa đủ cấu thành tội phạm, nên cũng đừng nhắc đến chuyện thai. Giờ đã công khai xin lỗi mẹ chồng, việc còn lại là xem bà có chịu tha thứ hay không.”
Chuyên gia tâm lý gật đầu: “Một người mẹ vì con có thể đủ mọi chuyện, thậm chí bất chấp cả đạo đức hay pháp luật. Gia đình nào cũng có khó khăn riêng. Chúng ta chỉ thấy phần nổi, có bao nhiêu vấn đề bị giấu dưới mặt nước thì ai biết .”
Cô hot girl cợt chêm vào: “Nếu vì con tôi, mà bắt tôi người, chắc tôi cũng !”
Bên dưới vang lên những tiếng bàn tán, người gật đầu, kẻ lắc đầu.
Không khí hiện trường bắt đầu đổi chiều — mọi người dường như đã chuyển sang thảo luận xem người mẹ nên hy sinh đến mức nào vì con cái.
MC quay sang tôi, hỏi:
“Cô Lý, con dâu vừa rồi đã công khai xin lỗi . Cô có sẵn lòng tha thứ không?”
Giang Thần và Mạc Uyên cùng ngẩng đầu tôi, gương mặt cả hai căng cứng, mang theo chút căng thẳng.
Tôi dừng lại hai giây, rồi bình thản :
“Tôi không nghĩ lời xin lỗi của con dâu vừa rồi có bao nhiêu thành ý, tôi cũng không muốn tiếp tục mất thời gian vì chuyện này nữa.”
Vừa dứt câu, Giang Thần thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Uyên khẽ nhếch môi, như không tôi.
Tôi ta, cũng mỉm đáp lại.
MC rõ ràng cũng thấy nhẹ nhõm hẳn, như thể cuối cùng cũng giải quyết xong một vấn đề nan giải.
“Được rồi, chương trình hôm nay dù có chút sóng gió, rốt cuộc cũng hóa giải một mâu thuẫn gia đình. Còn lại—”
“Khoan đã.” Tôi cắt ngang lời ta.
MC quay sang tôi, vẻ mặt khó hiểu.
Tôi mỉm , :
“Chẳng phải từ đầu đã là xử lý từng chuyện một sao? Giờ mới giải quyết xong việc con dâu vu oan tôi, tiếp theo… chẳng phải nên đến chuyện khác rồi à?”
“Chuyện khác?” — MC nhíu mày — “Chuyện gì?”
Tôi quay đầu Mạc Uyên. Nụ trên môi ta còn chưa kịp tắt.
“Tôi đến chuyện… ta từng sinh hai đứa con, rồi bỏ mặc không nuôi, lại chưa từng cho chồng mình biết.”
Không khí thoải mái trong khán phòng lập tức biến mất, cả trường quay như ngừng thở.
Mọi người mở to mắt tôi, như thể không hiểu nổi — rõ ràng tôi đang chiếm thế thượng phong trong cuộc “chiến mẹ chồng – nàng dâu” này, tại sao lại tự dưng dấn thân vào một câu chuyện tưởng chừng như bịa đặt, dễ khiến bản thân bị phản đòn?
MC hơi cau mày, giọng nghiêm túc và có phần trách móc:
“Cô Lý, chúng tôi hiểu trong lòng chắc chắn còn nhiều bức , không phải chuyện gì cũng có thể ‘lấy oán trả oán’. Lời cay độc, không chỉ tổn thương người khác, mà còn khiến chính mình tổn thương. Tôi bắt buộc phải nhắc nhở — Mạc hiện tại vẫn đang mang thai đứa cháu nội của .”
“Mẹ…” — Giang Thần mím môi, khẽ lên tiếng.
“Có gì về nhà tiếp không mẹ? Con nhất định sẽ bảo Uyên Uyên xin lỗi mẹ tử tế. Nói ra hết ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, chuyện trong nhà thì đừng bày ra trước mặt người ngoài nữa.”
Tôi bật thành tiếng.
“Giang Thần, bây giờ con không muốn vạch áo cho người xem lưng, hôm nay… chẳng phải chính con là người đã lừa mẹ đến đây, rồi phơi bày chuyện nhà ra trước bàn dân thiên hạ trước sao?”
Khán giả dưới khán phòng bắt đầu xì xào.
“Không thể nào… bà mẹ chồng là bị lừa đến sao? Vậy là lúc đầu bà ấy không biết sẽ lên chương trình à?”
“Còn có loại con trai như thế sao? Mẹ bị vu oan mà còn bị con trai lừa đến đây xin lỗi con dâu trước mặt mọi người, thử hỏi lòng mẹ tổn thương thế nào!”
“Anh ta vừa rồi còn đưa nước cho vợ, khi mẹ ta cầu cứu vì tụt đường huyết thì không hề nhúc nhích!”
Những lời thì thầm mỗi lúc một nhiều, truyền đến cả trên sân khấu.
Gương mặt Giang Thần lúc đỏ lúc trắng.
Nó tôi cầu cứu, giống như mỗi lần từ nhỏ đến lớn gặp chuyện khó đều về phía mẹ tìm kiếm chỗ dựa.
Tôi cầm chai nước lê đường phèn trên bàn lên, chậm rãi uống một ngụm.
Không nó nữa.
“Tôi có thể tiếp tục chưa?” Tôi hỏi MC.
MC ngập ngừng, quay đầu về phía đạo diễn.
Đạo diễn có vẻ cũng đang do dự.
Thời lượng chương trình lúc này vẫn chưa đủ, nếu tôi bừa chuyện gì đó không kiểm chứng , phát sóng ra ngoài sẽ tổn đến uy tín chương trình.
Cô hot girl lắc đầu, đầy vẻ hứng thú:
“Thế thì cứ để khán giả hiện trường quyết định đi!”
Đôi mắt đạo diễn sáng lên, gật đầu với MC.
MC hiểu ý, quay người lại, đối diện với hàng ghế khán giả, lớn tiếng :
“Chương trình của chúng tôi luôn giữ vững lập trường khách quan và công bằng, sẵn sàng trao cơ hội lên tiếng cho mỗi người. Nhưng những điều tiếp theo quý vị sắp thấy — không loại trừ khả năng sẽ là những lời dối trá hoặc phần tăm tối nhất trong bản tính con người. Giờ đây, có tiếp tục để Lý tiếp hay không, chúng tôi xin trao quyền quyết định lại cho khán giả — chính các vị sẽ quyết định.”
Tôi khẽ nhíu mày, xuống khán đài.
Theo dự báo thời tiết hôm nay, tối nay có thể sẽ có mưa to.
Vừa rồi, tôi đã thấy vài người trong số họ bắt đầu thu dọn chuẩn bị rời đi.
Tôi thầm nghĩ: nếu đây là ý trời, thì tôi cũng không cưỡng cầu nữa.
“Cháu muốn nghe tiếp!”
Một trẻ đột nhiên đứng dậy từ hàng ghế khán giả.
“Mọi điều ấy vừa đều có lý lẽ, có bằng chứng. Cháu tin ấy sẽ không bịa chuyện vu vơ đâu!”
Một chàng trai trẻ khác cũng đứng dậy theo:
“Cháu cũng muốn nghe tiếp. Cháu thừa nhận lúc nãy bản thân có thành kiến với , là do mình phiến diện hẹp hòi. Giờ con trai còn không tin , thì cháu — một người ngoài — xin tin một lần!”
Bạn thấy sao?