Một bác trai tầm ngoài sáu mươi đứng lên, giọng vang dội, rõ ràng:
“Chương trình đã là công bằng, thì phải cho mỗi người cơ hội đầy đủ. Vị đồng chí này dù bị vu khống, chỉ trích, vẫn bình tĩnh không mắng chửi ai. Tôi tin ấy cũng sẽ giữ như thế đến cuối.”
Người mẹ của bé từng tặng tôi nước cũng đứng dậy chậm rãi, mặt hơi đỏ giọng kiên định:
“Tôi cũng đồng ý. Tôi vốn đứng về phía con dâu, nên đã định kiến từ đầu. Nhưng chính lời con tôi khiến tôi bừng tỉnh. Tôn trọng người già, thương trẻ nhỏ là đạo lý bao đời nay, chúng ta không nên phân định đúng sai chỉ bằng tuổi tác hay vai vế.”
“Đồng ý!”
“Tôi cũng đồng ý!”
“Để ấy đi, chúng tôi muốn nghe!”
Ngày càng nhiều khán giả cất tiếng hưởng ứng.
Những người từng thu dọn chuẩn bị rời đi, cũng dừng lại, ngồi thẳng dậy, lắng nghe chăm .
Từng ánh mắt — già, trẻ, trai, — đều đang nghiêm túc dõi theo tôi.
Tôi ngơ ngác họ.
Một luồng ấm áp bất ngờ dâng lên từ tận đáy lòng, khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa .
Viền mắt tôi nóng bừng, trong khoảnh khắc như mơ hồ, mờ ảo.
Tựa như cảnh tượng trước mắt này, đã từng thoáng qua đâu đó trong suốt 56 năm cuộc đời tôi.
Xa xôi… và mờ nhạt.
“Cô Lý, xin mời tiếp.”
Giọng mang tính thủ tục của MC kéo tôi trở lại thực tại.
Tôi lấy lại tinh thần.
Ánh mắt đầu tiên tôi hướng về phía đối diện — Mạc Uyên.
Cô ta hơi cúi đầu, mắt dán chặt vào tôi không chớp. Biểu cảm như thể chẳng có chuyện gì, điềm tĩnh thản nhiên. Nhưng những móng tay sắp bấu chặt vào lòng bàn tay đã bán đứng sự lo lắng bên trong.
Cô ta đã đưa ra phán đoán: tin rằng tôi đang cố dọa ta, chẳng có gì thật sự trong tay.
“Tôi kể cho mọi người nghe một câu chuyện nhé.”
Tôi bắt đầu chậm rãi :
“Có một ngày, người mẹ chồng nhận khoản tiền tiết kiệm dành cho con trai để mua nhà đến kỳ hạn. Bà ấy rất vui, quyết định âm thầm tặng lại số tiền đó cho con trai và con dâu như một món quà bất ngờ. Nhưng đúng lúc ấy, bà cờ phát hiện, con dâu mình lại có một cái tên khác, một quê quán khác — hoàn toàn không trùng khớp với những gì ấy từng trước đó.”
“Bà mẹ chồng lo cho con trai, lại sợ nghi oan con dâu, nên sau nhiều đêm trằn trọc, bà quyết định tự mình đi tìm hiểu cho rõ.”
“Tháng trước, bà đã đến một ngôi làng nhỏ hẻo lánh — nơi địa chỉ trên hệ thống cho thấy. Không ngờ, khi bà vừa đưa ảnh ra hỏi, những người dân xung quanh lập tức kêu lên một cái tên: Trần Hà.”
Phía đối diện, Mạc Uyên đột nhiên trở nên kích , ôm bụng rên rỉ đau đớn.
Nhân viên hậu trường lập tức chạy tới, hỏi có cần đưa đi bệnh viện không.
Mạc Uyên cắn răng, gật đầu liên tục.
Giang Thần dường như không để ý đến trạng khẩn cấp của vợ mình, bất ngờ quay đầu sang hỏi ta: “Em tên là Trần Hà?”
Vẻ mặt Mạc Uyên khựng lại, lập tức tức giận hét lên: “Anh đang linh tinh cái gì ! Bà ta đang bịa chuyện đấy, cũng tin sao!”
Nhân viên hậu trường hỏi: “Có cần đưa đi bệnh viện không?”
“Không cần, không nghiêm trọng đến thế.” — Giang Thần lắc đầu, sắc mặt u ám — “Có chuyện gì tôi tự chịu trách nhiệm.”
Đến mức này, mọi người trong khán phòng đã dần hiểu ra vấn đề.
Ngay lập tức, không khí trở nên căng thẳng và tập trung hơn hẳn, những người đang cúi đầu lướt điện thoại cũng đã bỏ điện thoại xuống, chăm lên sân khấu.
Tôi điềm đạm :
“Đã mở lời, thì tôi nhất định sẽ hết. Cô có thể chọn đi bệnh viện, hoặc ở lại nghe tôi kể cho xong.”
Mạc Uyên trừng mắt tôi đầy căm hận, mắt đỏ ngầu, nghiến răng:
“Được! Hôm nay tôi sẽ ở lại đây, xem bà còn bịa đến mức nào! Tôi đã vu oan cho bà, giờ bà muốn trả thù, tôi chịu! Cùng lắm là thai ly hôn, đường ai nấy đi! Dù sao thì đó cũng là mục đích của bà mà!”
Tôi không đáp lại lời ta, chỉ tiếp tục kể:
“Hôm đó tôi thấy rất kỳ lạ, nên hỏi dân làng Trần Hà là ai. Họ lập tức trả lời — là mẹ ruột của cặp song sinh ngốc kia. Chẳng bao lâu sau, tôi đã tận mắt gặp hai đứa trẻ đó.”
“Tôi thật sự không biết nên diễn tả cảm giác khi lần đầu thấy hai đứa nhỏ ấy ra sao. Chúng đang chơi với mấy viên đá nhỏ, tựa vào một con heo trong chuồng. Tóc tai bù xù, quần áo rách rưới, dơ dáy. Dù đã mười tuổi, mà vóc dáng chỉ như trẻ năm, sáu tuổi. Nhưng điều khiến tôi nhớ mãi — chính là ánh mắt đờ đẫn của chúng.”
“Không phải kiểu đờ đẫn của người bẩm sinh thiểu năng, mà là kiểu ngơ ngác, rỗng tuếch của những đứa trẻ chưa từng dạy dỗ, chưa từng thương.”
“Dân làng với tôi, Trần Hà từ nhỏ sống với bà ngoại, hơn mười tuổi thì ra ngoài . Năm hai mươi tuổi bất ngờ mang bầu, sinh hai đứa con rồi lại bỏ đi. Sau đó, bà ngoại mù lòa, là dân làng thay nhau cho hai đứa trẻ miếng ăn qua ngày. Nhưng cũng chỉ là cho ăn thôi, ngoài ra thì mặc kệ.”
“Cho nên, cặp song sinh ngốc ấy… thật ra không ngốc. Chúng chỉ là những đứa trẻ — không có mẹ.”
Tôi xong, cả trường quay im phăng phắc suốt một lúc lâu.
Trên gương mặt ai nấy đều lộ vẻ nặng nề.
Bởi vì — trong thời đại này, hiếm khi còn nghe đến câu chuyện nào bi thảm đến .
Đặc biệt là khi nó xảy ra với… những đứa trẻ.
Ngay cả MC và hai vị khách mời, cũng đều rơi vào im lặng.
Mạc Uyên cúi đầu, không ai thấy rõ biểu cảm của ta, hai lọn tóc trước trán khẽ rung .
Cả người ta như đang khẽ run, đến mức phải đưa hai tay lên, ôm chặt lấy chính mình.
“Mẹ ơi, chẳng phải em bé nào cũng có mẹ sao?”
Giọng ngây thơ non nớt bất ngờ vang lên.
Là của bé từng mang nước cho tôi.
Vì cả hội trường đang yên lặng đến nghẹt thở, nên câu ấy vang lên rõ mồn một trong tai mọi người.
“Ừm… có những đứa trẻ không may mắn như .” — mẹ bé thì thầm đáp lại.
Cô bé ngơ ngác gật đầu:
“Vậy thì tội nghiệp quá, giống như cỏ dại , đến người mẹ thương nhất cũng không có.”
“Con mẹ mày nhảm cái gì đấy! Ai chúng nó tội nghiệp? Ai chúng nó không có mẹ?!”
Từ phía đối diện, Mạc Uyên đột nhiên bật dậy, mắt trợn trừng giận dữ, trừng trừng xuống đứa bé dưới khán đài.
Cô bé sợ hãi rụt người, trốn vào lòng mẹ.
Cả khán phòng chết lặng — mọi người đều sững sờ người phụ nữ như phát cuồng đang đứng trên sân khấu.
Gương mặt ta lúc này vặn vẹo, dữ tợn, hoàn toàn trái ngược với vẻ đáng thương, yếu đuối vừa nãy.
Quan trọng hơn — chỉ trong hai câu vừa rồi của ta, đã để lộ quá nhiều điều.
Bầu không khí ngưng đọng trong vài giây, rồi tiếng nghiêm nghị của MC vang lên đầu tiên:
“Cô Mạc, xin hãy giữ bình tĩnh. Đây là trường quay ghi hình, không phải nhà của !”
Cô hot girl chớp mắt, thấp giọng hỏi:
“Cô ấy vừa rồi… có phải là… thừa nhận rồi không?”
Chuyên gia tâm lý hưng phấn gật đầu:
“Chính xác! Phản ứng vừa rồi giống như một dạng phản ứng căng thẳng — bị ai đó vô chạm vào một điểm nhạy cảm đã chôn sâu từ lâu, khiến ta bật lại theo phản xạ, qua đó vô để lộ sự thật giấu kín.”
Mạc Uyên đứng ngẩn người.
Cô ta như vừa chợt nhận ra mình đã hét lên những gì — sắc mặt lập tức trắng bệch.
Cô ta quay ngoắt sang Giang Thần, hoảng hốt giải thích:
“Tiểu Giang, em không có ý đó đâu! Anh biết mà, em cũng là đứa trẻ bước ra từ núi rừng, giờ đang mang thai, nên mới dễ , thấy hai đứa trẻ kia tội nghiệp quá… Anh đừng hiểu lầm!”
Sắc mặt Giang Thần u ám, ánh mắt tràn đầy tức giận và không thể tin nổi, từng câu như rít ra từ kẽ răng:
“Vậy là… tất cả những gì mẹ tôi đều là thật sao?”
“Em thật sự từng có hai đứa con?”
“Em đã luôn lừa dối , là mối đầu, là lần đầu tiên của em — tất cả đều là giả?”
Cô hot girl bật khẽ một tiếng, nhỏ: “Chuyện thế mà cũng tin .”
“Chát!”
Giang Thần bất ngờ giáng một cái tát mạnh vào mặt Mạc Uyên.
“Chát! Chát!” — rồi quay sang tát liên tiếp hai cái vào mặt mình.
Hai mắt nó đỏ ngầu, nghiến răng gầm lên:
“Vì em… vì muốn dỗ em nguôi giận… mà ngay cả khi mẹ phát bệnh trước mặt, cũng nhẫn tâm bỏ mặc. Hóa ra em lại là loại đàn bà đê tiện đến thế!”
Mạc Uyên bị tát choáng váng, một lúc sau mới phản ứng lại .
Cô ta bỗng bùng nổ, gào thét:
“Đúng! Tôi đê tiện! Tôi không còn gì để !”
“Các người chẳng qua chỉ là may mắn đầu thai đúng chỗ! Nếu tôi cũng may mắn, có cha có mẹ, sinh ra ở thành phố, thì tôi cũng sống đàng hoàng, trong sạch! Con tôi cũng sẽ là bảo bối, là công chúa!”
“Tôi chỉ muốn có một chút thứ mà các người từ khi sinh ra đã có! Vậy mà các người lấy tư cách gì để chỉ trích tôi!”
“Các người dựa vào đâu mà đứng trên cao xuống tôi?!”
Chữ “xuống” cuối cùng ta gào lên đầy căm hận, như một lời chất vấn, vọng khắp khán phòng rộng lớn.
Bạn thấy sao?