Tôi Bị Vợ Sếp [...] – Chương 10

21

"Chúng ta hợp tác vui vẻ!" Kim Thiến xong rồi đi mất, để tôi và Từ Lâm đứng ngơ ngác trong văn phòng.

Dao mang theo cũng không cần dùng.

Kim Thiến để tôi với Từ Lâm tiếp quản quản lý nhà máy nhỏ này, vẫn như trước, cung cấp hàng cho nhà máy lớn, nếu có thể mở rộng thêm khách hàng thì sẽ tính thêm hoa hồng cho chúng tôi.

Sau khi Trần Cường bị bắt, Kim Thiến nhanh chóng thu hồi lại tài sản mà ta đã vất vả tích góp rồi ổn định vị trí.

Tôi với Từ Lâm liếc nhau, chồng của tôi quay lại trân trân vào chiếc chìa khóa xe trên bàn.

Khi Kim Thiến vứt nó ra, trông ấy có vẻ không hài lòng: "Hồi đó tìm tôi là đi xe taxi đến, giờ dù gì cũng phải giữ chút thể diện cho công ty chứ."

Tôi với Từ Lâm đi một vòng quanh nhà máy, người quản lý trước đó cẩn thận giới thiệu tỉ mỉ từng việc, cuối cùng chúng tôi cũng ký hợp đồng lao .

Chỉ là một công việc thôi mà.

Người quản lý đó thở phào nhẹ nhõm, có lẽ bị điều đến đây cũng là cực hình đối với ta.

Thực ra khi Kim Thiến bước ra khỏi văn phòng, tôi đã muốn hỏi ấy rằng ấy biết bao nhiêu về chuyện này?

Nhưng tôi không hỏi, vì đây chỉ là một công việc thôi!

Cuộc sống bận rộn, không hay biết nửa năm đã trôi qua.

Giám đốc Kim hay tới kiểm tra công việc, đến thăm cả nơi nhỏ bé của chúng tôi.

"Tôi có tin tức muốn thông báo với các cậu này."

Trong văn phòng có thêm một bàn việc mới, ấy ngồi nghiêng trên chiếc ghế của giám đốc.

"Ồ, biết hưởng thụ thật đấy!"

"Giám đốc Kim thông cảm, dạo này tôi bị đau lưng một chút." Tôi ngượng ngùng.

Cô ấy không quan tâm, chỉ phẩy tay, rồi trợ lý của đứng phía sau bước lên .

22

Hóa ra trong thời gian thụ án, Triệu Lượng và Lâm Hồng bị phát hiện nhiễm HIV.

Khi chăm sóc Triệu Lệ trong bệnh viện, Triệu Lượng đã rất khó chịu, hắn ta vẫn ra ngoài vui chơi.

Hắn ta lại vô đến đúng tiệm mát-xa nơi Lâm Hồng việc.

Lâm Hồng quả là tài , đã xoa dịu hết những bực bội và bất mãn của Triệu Lượng, mang lại cho hắn ta một niềm vui cực lớn.

Trong tù, gần đây cả hai liên tục bị sốt, tiêu chảy, trên người nổi đầy những vết ban nhỏ, cuối cùng chẩn đoán nhiễm HIV.

Lâm Hồng hối hận vì đêm đó đã giành khách với đồng bọn, đúng là bệnh lây từ người vô gia cư kia, ta càng hối hận hơn khi thấy những nốt ban trên người ta, lại chỉ để mắt đến tờ tiền một nghìn kia mà cố bỏ qua mọi thứ khác.

Khi Triệu Lượng biết Lâm Hồng bị HIV, cảm ức chế của hắn ta hoàn toàn sụp đổ.

Hắn ta đã tìm cơ hội trong nhà tù kiên cố và bóp chết Lâm Hồng ngay tại chỗ.

Nhưng Lâm Hồng cũng không vừa, lúc ngã xuống dưới thân Triệu Lượng, ta cắn đứt luôn phần nhạy cảm của hắn ta.

Vậy là Lâm Hồng, với cái miệng luôn thích buôn chuyện, cuối cùng cũng bị bịt kín bởi một thứ bẩn thỉu đáng ghê tởm!

Ban đầu sau ba năm, hai người họ ra tù thì vẫn có thể chữa bệnh.

Nhưng giờ thì Lâm Hồng đã chết, và vì tiết vụ việc quá nghiêm trọng, Triệu Lượng cũng bị xử t/ử một cách nhanh chóng.

Nghe tin này, tôi bỗng cảm thấy khó chịu trong người, còn có hơi mắc ói.

Triệu Lượng đỡ tôi ngồi nghiêng trên ghế, giúp tôi vỗ nhẹ lưng.

Tôi Kim Thiến, mở miệng định hỏi gì đó, cuối cùng vẫn không ra .

Nhưng Kim Thiến lên tiếng: "Tôi chỉ là một doanh nhân, chỉ có thể cho người ta một công việc thôi."

Ngoại truyện:

Tôi tên là Kim Thiến, Trần Cường là chồng tôi.

Ban đầu ta chỉ là vệ sĩ của tôi, việc rất tận tâm, chu đáo.

Hồi trẻ, tôi nổi loạn, gia đình thúc giục chuyện kết hôn, tôi bèn mình không thể sinh con, cắt đứt con đường liên hôn.

Tình cờ Trần Cường mấy lần ra tay bảo vệ tôi, tôi nảy sinh chút cảm và hỏi ta liệu có thể chấp nhận việc vợ tương lai mình không có con hay không.

Anh ta có thể, thế là chúng tôi kết hôn.

Sau mười năm, chúng tôi thật sự không có con.

Tôi lén đi khám, kết quả là tôi không có vấn đề gì, mà vấn đề nằm ở Trần Cường.

Thôi kệ, khi xưa ta đã chấp nhận, tôi cũng không thích trẻ con, là ổn.

Về sau có một thanh niên trẻ cứ lảng vảng vài ngày gần một xưởng sản xuất dưới tên tôi. Nghe vệ sĩ kể lại, tôi chắc chắn là ta đang tìm tôi.

Tôi gặp ta, và ta đã mang đến cho tôi một câu chuyện hài hước vô cùng!

Thật lòng mà , chuyện đến Trần Cường tôi không hề bận tâm. Mấy cái xưởng nhỏ mà ta lập ra, chút tiền đó tôi chẳng thèm để ý, thu về cũng phải tìm người quản lý.

Dù sao thì một doanh nhân có tâm luôn nghĩ đến chuyện giải quyết việc cho người lao .

Nhưng thanh niên đó thú vị ở chỗ, ta nếu tôi không muốn giải quyết, ta có thể giúp tôi, chỉ là muốn gửi gắm vợ của ta cho tôi chăm sóc.

Chuyện này thì tôi không thể chấp nhận!

Thế nên tôi đã ra tay can thiệp!

Điều tôi bất ngờ là vợ ta cũng thú vị không kém.

Vợ chồng họ phối hợp với tôi rất ăn ý, chuyện này tôi vô cùng hài lòng.

Báo thù mà, nhẹ nhàng quá thì đâu có thú vị.

Cuối cùng, với tư cách là một doanh nhân, tôi đã giải quyết vấn đề việc cho hai vợ chồng họ, con đường đã mở ra, người thông minh sẽ biết đi cho đúng hướng.

Hehe.

Hết rùi. 

Thanh Tiếu Quân edit nhó, nhớ nha đừng đọc chỗ reup ăn cắp khác nha, Thanh Tiếu Quân bùn ó.

Zô nhà ủng hộ tụi tui nhaaa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...