Anh trai tôi đã gửi nhầm tin nhắn wechat cho tiểu tam sang điện thoại tôi.
“Em , khách sạn Dạ Lý, 12 giờ, chuẩn bị bộ váy đỏ nhé.”
Khóe môi tôi cong lên, nụ lạnh nhạt, lập tức trả lời lại.
“Năm trăm ngàn, phí bịt miệng.”
Ngay sau đó, ta gọi điện tới, mở miệng là chửi rủa.
Miệng năm miệng mười đều tôi không biết xấu hổ, ngay cả tiền của trai ruột cũng lừa.
Tôi chỉ , không tranh luận, bình tĩnh cúp máy.
Năm phút sau, tôi nhận chuyển khoản năm trăm ngàn từ ta, kèm thêm một tin nhắn.
“Xin em, đừng với chị dâu, ấy đang mang thai, không dễ dàng gì.”
1
Tôi không trả lời.
Chỉ lặng lẽ chuyển ba trăm ngàn cho chị dâu Chu Tần.
Đợi khi ấy xác nhận nhận tiền, tôi mới hỏi:
“Thai năm tháng rồi nhỉ, giờ chị đang có bầu thì chắc không thể ly hôn?”
Phản hồi từ ấy lại là:
“Cho nên tôi đã quyết định bỏ đứa bé này, dù sao đứa bé trong bụng tôi cũng không thích. Còn thì sao? Cô định thế nào?”
Tôi?
Tầm mắt tôi dừng lại nơi chiếc bàn trà trong phòng khách, nơi có đặt bức ảnh chụp tôi và Chu Tri Chương.
Bức ảnh đó chụp thời đại học, là nhờ một người qua đường tiện tay chụp giúp.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, ánh mắt chúng tôi giao nhau, đầy ắp cảm.
Nhưng giờ đây…
Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, một nụ chua chát.
“Tôi cũng định bỏ đứa bé trong bụng.”
Phía bên kia im lặng, không trả lời ngay.
Mãi nửa tiếng sau mới nhắn lại.
“Anh trai vừa mới về.”
“Được, nếu cũng định bỏ, tôi sẽ sắp xếp bệnh viện tư. Cô xem lúc nào thì tiện.”
“Bảy ngày nữa đi. Bảy ngày nữa chính là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chị và ấy, cũng là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Chu Tri Chương. Ngày đó chúng ta từng bắt đầu, thì cùng kết thúc vào ngày đó.”
Đối phương gửi lại một icon “Ừm”.
Ngay khi tôi vừa xóa sạch đoạn chat, trai lại gửi tin đến.
“Xem như mày biết điều, không với chị dâu.”
Biết điều sao? Tất nhiên rồi.
Dù sao thì chính trai tôi, năm tôi mười tám tuổi, đã có thể xé nát giấy báo trúng tuyển Thanh Hoa của tôi, hủy hồ sơ của tôi, khiến tôi buộc phải đi du học nước ngoài.
Chỉ vì khi đó, Giang Tâm – người đã sống trong nhà tôi suốt mười năm thay thế tôi – thi không điểm cao bằng tôi.
Cô ta khóc lóc, còn trai tôi vì một cơn bốc đồng đã hủy hoại tương lai mà tôi cố gắng giành .
Và bây giờ, trong năm thứ ba tôi kết hôn với Chu Tri Chương, khi tôi mang thai ba tháng.
Người phụ nữ bị tôi dùng mọi cách xua đuổi kia lại quay về.
Chỉ vì một câu: ta vẫn chưa quên Chu Tri Chương.
Anh trai tốt của tôi liền hết lòng mối, liên tục tạo cơ hội, quyết khiến ta dụ dỗ chồng tôi ngoại .
Tôi vẫn không thể hiểu nổi vì sao ta lại tàn nhẫn đến .
Chỉ vì năm xưa tôi đi lạc, khi tìm về đã chỉ thẳng rằng là ta cố ý tôi lạc mất.
Để rồi bị bố dùng dây lưng quất đến máu chảy khắp người.
Khi đó, Giang Tâm khóc lóc che chở trước mặt ta.
Và từ khoảnh khắc ấy, tôi – đứa em ruột – liền trở thành kẻ thù.
Còn Giang Tâm lại trở thành người ta nâng niu trong lòng bàn tay.
Đến mức ta sẵn sàng hủy hoại đời tôi, hôn nhân của tôi, chỉ để giúp Giang Tâm.
Đúng lúc tôi còn đang chìm trong những ký ức đau đớn, tiếng mở cửa vang lên.
Là Chu Tri Chương về rồi.
Thấy tôi co ro ngồi trên ghế sofa, sững lại một giây, theo phản xạ hỏi:
“Em sao còn chưa ngủ?”
Vừa , vừa nhanh chóng cởi giày, bước đến ôm lấy vai tôi.
“Có phải con lại quấy em không?”
Nói rồi, bàn tay khẽ đặt lên bụng tôi – nơi vẫn chưa lộ rõ – dịu dàng hát ru.
Nghe giọng hát trầm ấm ấy, tay tôi siết chặt góc chăn.
Thật ra có những lúc tôi thật sự muốn hỏi thẳng : rốt cuộc thế nào mà có thể như ?
Trên người vẫn còn hơi ẩm sau khi ở cùng ta, thế mà đúng 10 giờ – giờ giới nghiêm tôi đặt ra – vẫn có mặt ở nhà.
Sau đó hôn nhẹ lên má tôi.
Cùng tôi trò chuyện, cùng thai giáo cho con.
Đúng thôi, khi xưa tôi vừa đưa trở về nhà họ Giang, cũng có thể vừa dò xét tiến lại gần, vừa lắng nghe tôi kể về năm năm lưu lạc đầy đau khổ.
Nhưng chỉ cần một cuộc gọi lúc nửa đêm của Giang Tâm, lại lập tức dắt ta đi đạp xe trong đêm.
Anh luôn sống trong sự chia cắt như thế – không nỡ bỏ tôi, cũng chẳng nỡ buông Giang Tâm.
Ngay cả năm đó, khi tôi bị trai hãm , phải đơn độc sang nước ngoài học tập.
Khi tôi gọi điện cầu xin ba mẹ gửi tiền sinh hoạt, họ lại mải cùng Giang Tâm và trai đi du lịch, không nghe máy, không đoái hoài.
Tôi khóc lóc, chỉ gọi một cuộc duy nhất cho Chu Tri Chương.
Anh chỉ nghe hai tiếng nghẹn ngào.
Và đêm đó, lập tức bay sang, mang theo tiền, cũng mang cho tôi một điểm tựa cảm.
Thế , sau khi trở về nước, lại xuất hiện trong bữa tiệc tất niên nhà tôi.
Ôm lấy Giang Tâm, cùng ta như đôi “kim đồng ngọc nữ” trong bức ảnh gia đình.
Tôi từng nghĩ mình đã thắng.
Bởi vì sau khi trở về, tôi đã ầm ĩ, ép buộc bố mẹ phải đưa Giang Tâm ra nước ngoài.
Ép Chu Tri Chương cuối cùng phải chọn tôi.
Nhưng đến giờ tôi mới hiểu, hóa ra tôi đã thua.
Thua hoàn toàn.
Bạn thấy sao?