Tôi Của Sáu Năm [...] – Chương 4

CHƯƠNG 4

Tôi rút tay lại, lạnh lùng bọn họ.

“Quả nhiên, loại người như thì không bao giờ lời tử tế.”

Hắn ôm mặt, ánh mắt tràn đầy tức giận vì bị sỉ nhục.

Nhưng chưa kịp nổi cơn giận, hắn bỗng sững lại, ánh mắt về phía sau lưng tôi.

Tôi cau mày, không quay đầu lại, chỉ nhấc chân định rời đi.

Nhưng ngay giây sau, cổ tay tôi bị ai đó siết chặt giữ lại.

Một giọng khàn khàn, quen thuộc vang lên phía sau.

“A Sơ.”

【4】

Toàn thân tôi nổi da gà, không chút do dự hất tay người đó ra.

“Anh Chu, gọi tôi là Tống Sơ là rồi.”

Tôi quay đầu lại, đối mặt với gương mặt quen thuộc nay đã xa lạ.

Đã sáu năm không gặp, Chu Tận đã thay đổi rất nhiều.

Cậu thiếu niên kiêu ngạo, rực rỡ ngày xưa giờ đã trở thành một người đàn ông điềm tĩnh, trưởng thành.

Anh đứng lặng tôi, như thể vừa tỉnh dậy từ một giấc mộng dài, thì thầm gọi tôi thêm một lần nữa:

“A Sơ, …”

Tôi ngắt lời .

“Anh Chu không hiểu à? Tôi rồi, gọi tôi là Tống Sơ.”

“Giữa chúng ta không thân thiết đến mức gọi tên thân mật như .”

Đôi mắt Chu Tận lập tức đỏ lên.

“Em là của , tại sao không thể gọi như thế?”

Tôi nhíu mày, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa nực vừa hoang đường.

“Chu Tận, bị điên à?”

Chưa kịp để Chu Tận tiếp, Viên Viên trong lòng tôi chớp mắt bằng giọng trong veo:

“Mẹ ơi, con sẽ mách ba rằng mẹ lén đi tìm trai mới đấy!”

Tôi sững lại, nghĩ đến đôi mắt hoa đào lúc nào cũng như như không của Lục Dự, khẽ nhéo bàn tay nhỏ của con trai để cảnh cáo.

Chu Tận từ từ cúi đầu, dường như lúc này mới phát hiện tôi đang bế một đứa trẻ trong lòng.

Anh như bị sét đánh trúng, cả người lảo đảo mấy bước vì cú sốc quá lớn.

“Con… Con ư? Em đã có con rồi sao?”

Tôi thầm đảo mắt, trong lòng có chút bực bội.

“Sao? Chia tay rồi mà tôi còn phải giữ thân như ngọc vì à?”

“Chu Tận, là cái thứ gì mà dám đến chất vấn tôi?”

Lời thẳng thừng, không chút kiêng nể khiến Chu Tận trông như bị tổn thương, còn nhóm thân của cũng sững sờ, không thể tin nổi.

Bởi vì trong mắt bọn họ, tôi xưa nay luôn là hám tiền, không từ thủ đoạn để đeo bám Chu Tận.

Dù sáu năm đã trôi qua, họ vẫn không tin tôi thật sự có thể buông bỏ ta.

Bởi lẽ, ở cái thành phố B rộng lớn này, người có thể sánh với Chu Tận thực sự không có mấy ai.

Nhưng sự thật là — thái độ của tôi dành cho Chu Tận, chẳng hề khác biệt so với những kẻ kia.

Tên thân từng bị tôi tát khi nãy, theo phản xạ đưa tay sờ mặt mình, trong mắt lại lóe lên một tia kỳ lạ khó hiểu.

Chu Tận siết chặt bàn tay, giọng khàn khàn cất lên:

“Nhưng A Sơ, chưa từng đồng ý chia tay với em.”

“Anh cứ nghĩ chúng ta chỉ đang giận nhau. Sáu năm nay, vẫn luôn tìm em, tìm mãi không thôi.”

“Nhưng dù có cố gắng thế nào, cũng không tìm thấy em. Nhiều lần cảm thấy mình như sắp chết vì đau.”

“A Sơ, em không thể đối xử với tàn nhẫn như …”

Tôi không nhịn bật lạnh, hỏi lại:

“Tàn nhẫn à?”

“Vậy tôi hỏi , lúc đứng trước mặt bao nhiêu người, bắt tôi cởi đồ, có thấy mình tàn nhẫn không?”

Mặt Chu Tận lập tức tái nhợt, lòng bàn tay run lên, hồi lâu mới lên tiếng:

“Xin lỗi… A Sơ, là lỗi của …”

“Anh không nên đối xử với em như . Khi đó chỉ quá tức giận… giận vì em tháo nhẫn, giận vì em đột ngột chia tay.”

“Nhưng sau đó đã hối hận. Ngay lập tức đã hối hận. Nhưng khi đi tìm em, em đã biến mất rồi…”

Anh đưa tay che mắt lại, dường như đang khóc, vẫn cố chấp không muốn để người khác thấy nước mắt của mình.

Từng ấy năm, tôi chưa từng thấy khóc — mà vừa gặp lại đã thấy giọt nước mắt của .

Nhưng trong lòng tôi lại không có chút nào, chỉ lạnh nhạt :

“Ừ, rồi sao?”

“Anh hối hận rồi, thì những đau khổ tôi đã trải qua, những nhục nhã tôi phải chịu đựng… đều có thể xóa bỏ hết sao?”

“Anh nghĩ tôi nên giả vờ quên hết mọi thứ, rồi tha thứ cho những gì đã à?”

“Chu Tận, sao lại có thể mặt dày đến thế hả?”

Không khí dần trở nên tĩnh lặng.

Đôi mắt Chu Tận đỏ ngầu, đầy tơ máu, rất lâu sau vẫn không thể lời nào.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...