Ai cũng biết, dù nhà họ Lục đã rời khỏi B thành nhiều năm, danh tiếng trăm năm và mạng lưới quyền lực của họ ở đây vẫn ăn sâu bám rễ, không ai dám chọc vào.
Huống hồ là mấy cậu công tử con nhà quyền quý như bọn họ, trước mặt người đã chính thức thừa kế nhà họ Lục như Lục Dự, chẳng là gì cả.
Chỉ một ánh mắt của Lục Dự cũng đủ khiến không ít người lạnh toát mồ hôi.
Chỉ riêng Ôn Kiều là vẫn bình tĩnh, đảo mắt, rồi nở một nụ sáng sủa, tôi đầy ẩn ý:
“Không ngờ có một ngày, tôi lại gặp Tống ở B thành.”
“Dù sao trước kia chuyện giữa Tống và A Tận cũng ầm ĩ cả giới thượng lưu, ai ai cũng đồn rằng Tống không từ thủ đoạn để bám víu đại gia mà…”
Lời còn chưa dứt, Chu Tận đã gằn giọng cắt ngang:
“Đủ rồi!”
“Ôn Kiều, lại phát điên gì nữa hả?”
Trên mặt Ôn Kiều vẫn giữ nguyên nụ , ánh mắt khẽ lay , tay cầm ly rượu mập mờ nghiêng về phía Lục Dự.
“Anh Lục Dự, thấy sao?”
Lục Dự hơi cau mày.
“Cô đang … A Sơ vì tiền mà đi bám đại gia?”
Nụ nơi khóe môi Ôn Kiều càng rạng rỡ, còn chưa kịp lên tiếng, nét ấy đã đông cứng lại.
“Vậy thì tốt quá rồi. Nếu chỉ cần tiền là có thể khiến A Sơ tôi, thì đúng là chuyện tốt nhất trên đời.”
“Bởi vì… tôi rất giàu.”
Tôi: …
Mọi người xung quanh: …
Không ai ngờ Lục Dự lại có thể ra những lời như thế.
Bọn họ vẫn luôn tự hào vì tiền tài và xuất thân của mình, lại cực kỳ khinh thường những người phụ nữ bị gán mác “hám tiền”.
Lục Dự chẳng mảy may để ý đến phản ứng của họ, tiếp tục rất nghiêm túc:
“Mọi người không biết thôi, ngày xưa tôi phải dùng biết bao cách mới theo đuổi A Sơ.”
“Nếu chỉ cần tiền là đủ, thì tôi đâu cần mất nhiều thời gian đến mới cầu hôn ấy.”
“Nhìn thế này, hóa ra người coi trọng tiền nhất là mấy người kia.”
Không khí lập tức trầm xuống. Ai nấy mặt mày xám xịt.
Chu Tận thì càng đờ đẫn, rõ ràng trong đầu đang hiện lên hình ảnh chính mình từng hiểu lầm tôi, và so sánh với thái độ hoàn toàn khác biệt của Lục Dự hiện tại.
Tôi không nhịn bật , rồi ngay trước mặt tất cả mọi người, ôm lấy Lục Dự, hôn lên môi một cái rõ kêu.
“Chồng à, ngầu quá đi.”
【8】
Cho đến khi đã rời khỏi đó một đoạn xa, nghĩ lại gương mặt đám người kia lúc nãy — trông cứ như nuốt phải thứ gì bẩn thỉu — tôi vẫn mãi không ngừng .
Tôi đến mức gần như treo người lên người Lục Dự, cả người run lên, còn thì chỉ mỉm nhẹ, để mặc tôi dựa vào.
“Thế nào, hả giận chưa?”
Tôi gật đầu lia lịa, giơ ngón cái lên trước mặt :
“Hả giận rồi, sướng cực!”
Lục Dự đắc ý nhướng mày, rồi khẽ chỉ vào khóe môi:
“Vậy thì thêm một cái nữa.”
Tôi cũng không bộ tịch gì, liền “chụt” một cái thật rõ lên môi .
Chu Tận — vẫn lặng lẽ theo phía sau — toàn thân chấn , vội vàng cúi đầu.
Mơ hồ, tôi dường như nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng nghẹn ngào đầy kìm nén.
…
Tôi quen Lục Dự cách đây năm năm.
Khi đó, tôi rời khỏi B thành chưa đến một năm. Nhờ vào sự cố gắng suốt bao năm trời, tôi đã có thể đứng vững ở một thành phố xa lạ, cũng tạm coi như đã quên đi những vết thương cũ.
Lục Dự xuất hiện đúng vào thời điểm đó.
Anh là bên A của dự án công ty tôi — một người còn nguy hiểm hơn cả Chu Tận.
Ban đầu tôi chỉ muốn tránh xa , quá kiên định, từng bước ép sát, khiến tôi không còn đường lui.
Dù , tôi vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn với .
Bởi vì vết xe đổ khi xưa vẫn còn đó, tôi không muốn lặp lại bi kịch một lần nữa.
Nhưng Lục Dự, lại còn cố chấp hơn cả tôi tưởng.
Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, tôi đã cam tâm nguyện gả cho , rồi sinh ra Viên Viên.
Và tôi chưa từng hối hận.
Anh và Viên Viên chính là liều thuốc chữa lành mạnh mẽ nhất, giúp tôi quên sạch những vết thương lạnh thấu tim gan năm xưa.
Tôi họ, cũng biết ơn họ vô cùng.
Sau buổi tiệc hôm đó, tôi không còn gặp lại Chu Tận nữa.
Ngược lại, có một người thân của ta tìm đến gặp tôi.
Tôi đương nhiên nhớ rõ người này.
Sáu năm trước là người mỉa mai tôi độc miệng nhất, cũng chính là kẻ sáu năm sau bị tôi tát cho một cú ra trò.
Nhưng lần này khi ta đến gặp tôi, lại chẳng hề châm chọc gay gắt như trước.
Anh ta tôi với vẻ đầy hứng thú, chậm rãi lên tiếng:
“Tống Sơ, tôi thật không ngờ… sau khi chia tay với Chu Tận, lại có thể ở bên Lục Dự.”
“Có lẽ Lục Dự đúng… người không xứng với , thật ra là chúng tôi.”
Tôi mặt không biểu cảm, chẳng hiểu ta tìm tôi là có mục đích gì.
Nhưng ta chẳng hề để tâm đến sự lạnh nhạt của tôi, chỉ dựa người vào lan can, nửa miệng như thường lệ.
Bạn thấy sao?