Tôi Cùng Bạn Thân [...] – Chương 14.2

Chương 14.2-16.1

Nhưng dần dần, tôi phát hiện ra một điều kỳ lạ. Thẩm Thanh Vụ, dường như càng ngày càng suy yếu.

Trước đây có sự khống chế của hắn, khu vực chúng tôi sinh sống vẫn luôn rất yên bình, không có bất kỳ quái dị nào.

Nhưng gần đây, tôi luôn nghe thấy tiếng gào thét và đánh nhau vào ban đêm.

Thời gian Thẩm Thanh Vụ về nhà càng ngày càng muộn, mỗi lần trở về, đều mang theo vẻ mệt mỏi.

Thậm chí có một lần, tôi thấy một vết thương lớn trên lưng hắn. Nhưng chỉ trong nháy mắt, lại biến mất không thấy tăm hơi.

Hỏi hệ thống, nó cũng không thể cho tôi một câu trả lời chính xác.

Nhớ đến sự do dự của Thẩm Sinh Diễm hôm đó, tôi trực tiếp đi tìm hắn. Ngoài dự đoán, hắn không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của tôi, thậm chí, giống như đã đợi tôi từ lâu.

“Tôi và Thẩm Thanh Vụ mặc dù là boss của thế giới, sức mạnh của chúng tôi, vốn dĩ vẫn đến từ thế giới.

“Hắn đã g.i.ế.c Hứa Niệm, vỡ quy tắc của thế giới, thế giới sẽ trừng hắn.”

Tim tôi thắt lại, khó khăn mở miệng:

“Trừng … gì?”

“Tước đoạt sức mạnh của hắn, khiến hắn mất quyền kiểm soát thế giới, cuối cùng c.h.ế.t trong tay quái dị.”

Dừng một chút, Thẩm Sinh Diễm đột nhiên nghiêm mặt:

“Giang Vãn, phải rời đi.

“Chỉ khi rời đi, thế giới này mới có khả năng trở lại quỹ đạo ban đầu, Thẩm Thanh Vụ mới có thể sống sót.”

Ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay, trái tim tôi tràn ngập nỗi chua xót khôn cùng:

“Thẩm Thanh Vụ, ngay từ đầu đã biết hậu quả sao?”

Thẩm Sinh Diễm gật đầu, thở dài:

“Biết.

“Nhưng hắn , ngoại trừ , hắn không cần ai khác.”

Tầm mắt dần dần mờ đi, tôi lau nước mắt trên khóe mi, ngẩng đầu lên, không chút do dự:

“Tôi đồng ý.

“Anh kéo Thẩm Thanh Vụ lại, tôi đi tìm cửa rời đi, đối với Diệp Thanh Thanh, là thái độ gì?”

Khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng như băng của Thẩm Sinh Diễm, lúc này hiếm khi lộ ra một tia dịu dàng. Cuối cùng, lại biến thành bất đắc dĩ.

“Để ấy đi cùng đi.

“Số phận của tôi và Thẩm Thanh Vụ, sẽ không có gì khác biệt, ấy rốt cuộc, không phải người định mệnh của tôi.

“Nếu chúng tôi đều chết, các sẽ không thể sống sót ở đây.”

Trước khi rời đi, tôi quay đầu lại. Thẩm Sinh Diễm nghiêng đầu, con đường trống trải phía xa. Giống như, đang lời tạm biệt cuối cùng.

15

Hành của Thẩm Sinh Diễm rất nhanh. Ngày hôm sau khi chuyện, hắn đã tìm lý do đuổi Thẩm Thanh Vụ ra ngoài.

Còn tôi thì kéo Diệp Thanh Thanh, chạy về phía cánh cửa đồng không dám dừng lại.

Trên đường đi, sau khi nghe tôi kể lại mọi chuyện đã xảy ra, Diệp Thanh Thanh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi:

“Không sao đâu, Vãn Vãn.

“Cậu cứ coi như đã diễn một vở kịch bi , sau khi ra khỏi vở kịch, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Tôi cúi đầu chạy, nhớ đến trước khi rời đi, tôi đã để lại một đoạn ghi âm hẹn giờ cho Thẩm Thanh Vụ, tính toán thời gian, bây giờ hắn hẳn là đã nghe thấy rồi.

Diệp Thanh Thanh nhạy bén nhận ra cảm của tôi, như sợ tôi đổi ý, ấy nắm lấy cổ tay tôi đẩy tôi về phía cửa. Khoảnh khắc hai chân bước qua ngưỡng cửa, bên tai vang lên một tiếng gọi.

“Giang Vãn!”

Lưng tôi cứng đờ, đột ngột quay đầu lại. Cách đó một bước chân, Thẩm Thanh Vụ liên tục đập vào kết giới của cánh cửa đồng, muốn kéo tôi ra ngoài.

Nhưng đến cuối cùng, cánh tay hắn đầy máu, vẫn không thể chạm vào tôi.

Lần đầu tiên, tôi thấy vẻ mặt yếu đuối và hoảng sợ như trên khuôn mặt Thẩm Thanh Vụ. Hắn gần như van xin tôi một cách hèn mọn:

“Vãn Vãn, cầu xin em, đừng đi có không?

“Trong đoạn ghi âm em em , em đang lừa đúng không, nếu thật sự , tại sao lại bỏ lại một mình?”

Tôi giơ ngón tay lên, vẽ khuôn mặt Thẩm Thanh Vụ trong không trung, khẽ lắc đầu:

“Là thật, em , Thẩm Thanh Vụ.

“Nhưng so với , em càng hy vọng có thể sống sót.”

Không có gì quý hơn sinh mệnh.

Tình cũng .

Nói xong, tôi không nghe tiếng Thẩm Thanh Vụ nữa, xoay người từng bước chìm vào bóng tối.

16

Năm thứ hai sau khi trở về thế giới thực, Diệp Thanh Thanh vẫn kiên trì đưa đàn ông đến trước mặt tôi. Tôi ngẩng đầu lướt qua, từ chối một cách thờ ơ:

“Không thích, bảo bọn họ đi đi.”

Diệp Thanh Thanh thở dài, khuyên nhủ tôi:

“Vãn Vãn, cậu kỹ đi, những người này đều rất giống Thẩm Thanh Vụ.

“Cậu giữ bọn họ bên cạnh, coi như là một niệm tưởng cũng tốt.”

Sau khi trở về từ thế giới vô hạn lưu, tôi đã suy sụp tinh thần, vì Diệp Thanh Thanh vẫn luôn tìm kiếm người thay thế cho tôi.

Màn kịch này, ấy đã diễn không dưới hai mươi lần.

Tôi nhắm mắt lại, lắc đầu mệt mỏi:

“Vậy nếu tôi tìm cho cậu một người đàn ông rất giống Thẩm Sinh Diễm, cậu có thích không?”

Diệp Thanh Thanh bị tôi cho nghẹn lời, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ trả lời:

“Tôi không cần.

“Bọn họ đều không bằng ấy, về mọi mặt!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...