Vừa hay cũng gần đến bữa tối,
Tôi đặt bàn ở một nhà hàng.
Ăn no rồi mới có sức mà “đánh trận”.
Không ngoài dự đoán, đứa bé mẹ chồng đưa đến tìm Tô Thụ chính là con của Điền Mịch.
Lúc ăn, mẹ chồng hết sức ân cần gắp thức ăn cho thằng bé,
Miệng không ngừng gọi “bé ngoan” ngọt xớt.
Điền Mịch thì ngượng ngùng Tô Thụ rồi tôi.
“Diệp Lam chị đừng giận. Dì cũng chỉ là không muốn đứa nhỏ từ bé đã phải sống cảnh cha mẹ chia lìa. Dì thương thằng bé thật lòng. Em không muốn tranh giành gì cả, chỉ cần để nó thỉnh thoảng gặp bà nội và ba nó là em mãn nguyện rồi.”
…
Phải , thằng bé quả thật có vài nét giống Điền Mịch.
Nhưng là con của Tô Thụ thì tôi thấy không hề giống chút nào.
Tô Thụ suốt cả bữa không hé nửa lời, mặt mày u ám,
Trái ngược hẳn với sự sốt sắng của mẹ chồng đối với đứa trẻ.
Khi thằng bé ăn gần xong, Điền Mịch vỗ vỗ lưng nó, dịu dàng dặn:
“Cưng à, ăn no rồi thì mang nước ra cho ba và Diệp nhé.”
Đứa bé trông tầm sáu, bảy tuổi.
Nếu đúng như lời Điền Mịch,
Thì chẳng phải hồi chia tay sau khi tốt nghiệp cấp 3, ta đã mang thai rồi sao?
Thằng bé bước đến cạnh Tô Thụ, rót ly nước rồi gọi:
“Ba ơi, uống nước nè!”
RẦM!
Tô Thụ vung tay hất đổ ly nước.
“Ba mày là ai? Mày chưa từng đi học à? Giáo viên không dạy mày phải trung thực à?”
Thằng bé ngẩn người một lúc rồi khóc òa.
Mẹ chồng tôi vội vàng ôm lấy nó, dỗ dành:
“Tô Thụ, con giờ sao mà lạnh lùng như ? Từ khi cưới vợ là mẹ cũng không ra gì với con, ngay cả con ruột con cũng không nhận. Đều tại con vợ lang sói của con con hư rồi!”
TỰNG!
Tô Thụ đập mạnh tay xuống bàn.
Tôi không biết dùng bao nhiêu sức,
Chỉ biết cái bàn đá cẩm thạch rắn chắc ấy mà còn rung lên mấy cái.
“Cô đi lang chạ với đàn ông bên ngoài rồi quay về đứa con là của tôi?
Việc tôi hay không , tôi còn không rõ chắc?
Muốn chụp mũ cũng phải vừa thôi, cái mũ xanh đó, ai thích đội thì đội!”
“A Thụ, đừng giận… Anh còn nhớ không, sau khi tụi mình chia tay, hôm đó dự tiệc họp lớp rồi say xỉn, nhờ người khác gọi cho em…
Con… là hôm đó có đó…”
Điền Mịch bắt đầu nước mắt giàn giụa, diễn đến đau lòng vô cùng.
10
Chuyện này tôi phải công nhận —
Diễn xuất của Điền Mịch giỏi hơn tôi.
Cô ta khóc như thật, từng giọt nước mắt lăn xuống đầy thuyết phục.
“Tô Thụ, dù gì mẹ cũng nhận đứa trẻ này là cháu trai của mẹ.
Hai đứa kết hôn lâu như mà chẳng có lấy một mụn con, chính là vợ con không biết đẻ.
Con không muốn con thì mẹ còn muốn có cháu!”
“Muốn có cháu thì tự đi mà tìm, liên quan gì đến con?
Tùy tiện mấy câu liền nhận vơ là con tôi, đừng trách con báo cảnh sát kiện tội vu khống.”
Tô Thụ xong liền kéo tay tôi đứng dậy định rời khỏi bàn.
Điền Mịch đột nhiên túm lấy tay tôi, quỳ sụp xuống phía sau:
“Diệp Lam cầu xin chị! Em một mình nuôi con không dễ dàng gì, xin chị đấy! Em không tranh giành Tô Thụ đâu, đứa trẻ này không thể không có cha!”
Tôi quay đầu lại, đối mặt với đôi mắt đỏ hoe của ta:
“Nếu thật lòng muốn rõ ràng, sao không tranh thủ thời gian đưa bé đi xét nghiệm ADN? Nếu đúng là con của Tô Thụ, chúng tôi sẽ nhận.”
Chuyện đó Tô Thụ tức đến tái mặt.
Tôi phải dỗ dành mãi, mới dịu lại phần nào.
Hôm sau, Tô Thụ đích thân xin nghỉ để đi xét nghiệm ADN.
Còn cầu nhanh lấy kết quả sớm.
Kết quả — Đứa trẻ đúng là con ruột của Tô Thụ.
Điền Mịch nhẹ nhõm thở ra một hơi:
“A Thụ, chỉ cần thỉnh thoảng đến thăm con là rồi. Em sẽ không đòi hỏi gì hết.”
Cô ta vừa dứt lời — cảnh sát đến.
Giúp người khác xét nghiệm ADN giả rõ ràng là vi phạm pháp luật, phải trả giá.
Nhà hàng hôm qua ăn tối là do thân tôi mở.
Sau khi tôi và Tô Thụ rời đi,
Điền Mịch vào nhà vệ sinh gọi điện cho người giúp mình giả xét nghiệm.
Cô ta còn dùng… tóc của mẹ chồng tôi để đánh tráo mẫu.
Không ngờ bị chính tôi — đang đi kiểm tra cửa hàng — nghe .
Cô ấy từng nghe tôi kể về chuyện Điền Mịch,
Vừa nghe giọng đã nhận ra ngay.
Và không chần chừ, gọi báo cho tôi.
Điền Mịch quen biết người trong trung tâm xét nghiệm?
Thế tôi lại không có người quen chắc?
Sự thật là, sau khi chia tay với Tô Thụ khi tốt nghiệp cấp ba,
Điền Mịch đã quan hệ với một người đàn ông và có thai.
Sau khi sinh con, người đàn ông đó vứt bỏ ta.
Cô ta lại nhanh chóng bám vào một kẻ có tiền, theo hắn ra nước ngoài.
Nhưng chẳng bao lâu sau, bị vợ của người kia phát hiện, đuổi khỏi nhà.
Sống không nổi nơi đất khách, Điền Mịch đành trở về nước.
Sự thật bị lộ, không thể tiếp tục che giấu,
Cô ta dắt con bỏ trốn.
Mẹ chồng tôi thì nước mắt ngắn dài, khóc lóc bảo bị lừa, xin lỗi tôi.
Nhưng… bà là mẹ của Tô Thụ, không phải mẹ tôi.
Tôi sẽ không cản bà tìm con trai,
Nhưng tôi sẽ không tha thứ.
Những lời độc địa bà từng với tôi,
m mưu đưa người phụ nữ khác hoại cuộc hôn nhân của tôi —
Từng ấy là đủ để tôi không bao giờ chấp nhận bà ta nữa.
“Vợ à, em yên tâm. Sau này chỉ gửi tiền sinh hoạt cho mẹ mỗi tháng. Không có chuyện gì quan trọng, cũng không đến gặp bà nữa.”
“Dù sao bà cũng là mẹ . Dù không nuôi ngày nào, thì cũng là người sinh ra . Em không bắt phải cắt đứt quan hệ.
Nhưng em — sẽ không gặp lại bà nữa.”
“Được, . Sau này cũng cố gắng hạn chế gặp bà.”
Mẹ tôi đi du lịch về, nghe xong chuỗi sự kiện thì ngơ ngác luôn.
Vừa xót tôi, vừa xót cả Tô Thụ.
Tối hôm đó, khi ăn cơm,
Tô Thụ mở một chai rượu vang thượng hạng:
“Chúc mừng! Cuối cùng cũng có thể sống yên bình rồi.”
Tôi ngượng ngùng đẩy ly rượu ra, lắc đầu.
Tô Thụ và mẹ tôi đều sửng sốt tôi.
“Em mang thai rồi, không uống rượu.”
Mẹ tôi vui đến mức gật đầu lia lịa, miệng không ngừng “tốt tốt tốt!”.
Tô Thụ đứng hình một lúc, rồi lập tức vòng qua bàn ôm chầm lấy tôi:
“Vợ ơi, em nhiều lắm!”
Trước mặt mẹ tôi, còn ôm mặt tôi mà hôn tới tấp.
Ừ đấy, chính là cuộc sống bình thường như thế này.
Bình dị thôi.
Nhưng ở bên người mình — là tốt nhất.
Bạn thấy sao?