“Cô nghĩ tôi là có thể trở thành tôi sao?”
Tôi gương mặt điên cuồng đó, lạnh giọng :
“Hứa Mạn, cả đời này cũng không thể trở thành tôi.”
“Im miệng!”
Lời của tôi giống như nhát dao đâm thẳng vào tim ta, khiến ta rú lên.
Lưỡi dao rạch qua da tôi, máu rịn ra thành từng giọt đỏ sẫm.
“Tôi không sai! Người sai là ! Chính đã cướp mất cuộc đời của tôi!”
Cô ta gần như phát điên, toàn thân run rẩy:
“Kiếp trước tôi đã thành công rồi! Tôi đã có thân phận của , tiền của , trai của !”
“Tôi đã có cuộc sống trong mơ! Là ! Chính — cái con tiện nhân khốn kiếp này — là người hủy tất cả!”
Vừa , ta vừa tiếp tục đẩy tôi sát vào mép lan can.
Từ tầng cao như , rơi xuống chắc chắn sẽ tan xác.
Tình cảnh này… thật giống với kiếp trước.
Nhưng tôi — không còn là Cầm Nguyệt yếu ớt năm đó nữa.
Ngay lúc ta áp sát, định tái diễn trò cũ, tôi bất ngờ xoay người, dùng khuỷu tay thúc mạnh vào bụng ta.
“Ựa—!”
Cô ta kêu lên vì đau, lực nơi tay cũng lỏng ra.
Tôi nhanh chóng giằng ra khỏi sự khống chế, thuận tay đoạt lại con dao.
Không ngờ tôi dám phản kháng, ta sững người mất vài giây, rồi lại gào lên như điên, lao về phía tôi:
“Tôi phải ! Giết chết !”
Cô ta như một con dã thú mất kiểm soát, mặt mũi méo mó vì căm hận.
Tôi cầm chặt con dao, lùi lại từng bước để giữ khoảng cách.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bị đá tung ra.
Một nhóm cảnh sát mặc đồng phục tràn vào, dẫn đầu là đội trưởng vệ sĩ của cha tôi.
“Không đậy! Cảnh sát đây!”
Hứa Mạn lập tức hoảng loạn.
Cô ta biết mình không còn đường trốn nữa.
Ánh mắt ta đảo nhanh giữa tôi và bên ngoài, rồi ánh lên vẻ tuyệt vọng.
“Cầm Nguyệt! Cho dù tôi có chết, tôi cũng phải kéo chết theo!”
Cô ta gào lên, dốc hết sức lao về phía tôi.
Tôi nghiêng người né tránh ngay lập tức.
Cô ta không kịp dừng lại, cả người vượt qua lan can,
giống như một chiếc lá úa lìa cành, rơi thẳng xuống dưới.
“A——!”
Tiếng hét xé toạc màn đêm… rồi đột ngột im bặt.
Tất cả đã kết thúc.
Bạn thấy sao?