Tôi Đã Từng Thích [...] – Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến khi buông ra, tôi đỏ mặt thì thầm:

 

"Trình Dã… chơi gian…"

 

Anh cười khẽ, trán chạm trán tôi, giọng dịu lại:

 

"Là em khởi xướng mà. Nhưng mà… chân còn đau không? Anh cõng em tới bệnh viện. Trên đường, tụi mình từ từ tính sổ."

 

Vừa tới bệnh viện, sau lưng vang lên giọng nói lạnh tanh:

 

"Khương Vãn, em gì ở đây?"

 

Tôi và Trình Dã cùng quay lại.

 

Là Lục Chiêu đang đứng trong bóng râm hành lang, ánh mắt như dán chặt vào tay Trình Dã đang nắm cổ tay tôi.

 

Anh ta bước tới, mắt đảo qua lại giữa tôi và Trình Dã.

 

Khi thấy môi tôi hơi sưng đỏ, Lục Chiêu khẽ nhếch môi cười, ánh mắt lại… lạnh như băng.

 

"Khương Vãn, đồng ý rồi."

 

"Hả? Anh đồng ý cái gì?" – tôi ngơ ngác.

 

"Đồng ý cho em . Em theo đuổi lâu vậy rồi, giờ đáp ứng cho em."

 

Thì ra khi mà đã cạn lời, thì chỉ còn cách cười trừ mà thôi.

 

"Chiêu ca, Khương Vãn là tôi rồi."

 

Trình Dã nhìn thẳng vào Lục Chiêu, tay khẽ kéo tôi sát hơn về phía mình.

 

Không khí giằng co giữa hai người.

 

Ánh mắt Lục Chiêu càng lúc càng lạnh.

 

"Khương Vãn, qua đây. Em là của ."

 

Anh ta định kéo tôi đi.

 

Tôi phản xạ cực nhanh tát thẳng vào mặt.

 

Bốp!

 

Một dấu tay đỏ rõ ràng in trên mặt ta.

 

"Anh là cua à?"

 

"Cua?" – Lục Chiêu ngơ ngác.

 

"Đi ngang như vậy, bộ không biết xấu hổ à."

 

Nghe vậy, Trình Dã cũng bật cười.

 

Tôi nắm tay ấy, bàn tay từng bị Lục Chiêu nắm trước đó, giờ đổi thành tay trong tay với Trình Dã.

 

Lục Chiêu nhìn chúng tôi, mắt càng đỏ:

 

"Sao em lại phản bội ?"

 

"Xin lỗi. Tôi chúc với Lương Nhân Nhân trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử, kết tóc đồng tâm."

 

Tôi đang nguyền rủa ta rất thật lòng, hy vọng hiểu được hàm ý.

 

"Anh với Nhân Nhân không như em nghĩ đâu!"

 

Lục Chiêu phản bác.

 

"Không quan trọng nữa." – tôi cắt lời.

 

"Tình cảm đến muộn còn rẻ hơn cỏ dại. Lục Chiêu, bị loại rồi."

 

Bây giờ và cả sau này mọi thứ liên quan đến ta, không còn gì đáng để tôi bận tâm.

 

"Anh..." – Lục Chiêu còn định nói tiếp.

 

"Bảo bối, bác sĩ đang đợi chúng ta."

 

Giọng Trình Dã vang lên cạnh tai tôi dịu dàng ấm áp.

 

"Dắt em đi." – tôi nói nhỏ.

 

Trình Dã không nói gì thêm, vòng tay khoác lên vai tôi, dứt khoát quay người rời đi.

 

Lục Chiêu như muốn đuổi theo, Trình Dã chỉ hơi quay đầu lại, một ánh mắt lạnh lùng quét qua cũng đủ khiến đối phương đứng yên như tượng.

 

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -nhu-vay-day/6.html">https://otruyen.vn/toi-da-tung-thich--nhu-vay-day/6.html.]

Cũng đúng thôi.

 

Thế giới của tôi giờ… không còn chỗ cho Lục Chiêu nữa.

 

Tôi của trước kia giống như một cái bóng không thể xua đi, cứ cố chấp quẩn quanh bên Lục Chiêu.

 

Anh khát tôi lập tức mang trà sữa đến.

 

Anh đói tôi tự tay nấu cơm, bưng tới trước mặt.

 

Trên con đường đi học về nhà, lúc nào cũng có bóng dáng tôi lặng lẽ bên cạnh.

 

Ngày nào tôi cũng gửi cho hàng trăm tin nhắn, đổi lại… thường là “hồi đáp kiểu hững hờ” hoặc chỉ là “đã đọc không rep”.

 

Cái đã giữ tôi bám trụ lâu đến vậy chỉ là ảo giác từng cho tôi.

 

Những tín hiệu mập mờ khiến tôi tưởng rằng, có lẽ… trong lòng cũng có một chỗ cho tôi.

 

Bằng không, sao lại để tôi tồn tại bên cạnh lâu đến thế?

 

Cho đến khi Lương Nhân Nhân xuất hiện giống như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tôi, cũng vì thế mà giúp tôi tỉnh lại.

 

Lúc đó tôi mới thật sự nhận ra:

 

Tôi chỉ là một con cá ngu ngốc cam tâm cắn câu, là một trò cười mang tên joker trong mắt .

 

Một đứa luôn quấn lấy , tận tụy đến đáng thương.

 

Anh hưởng thụ tất cả những gì tôi dành cho lại keo kiệt từng chút hồi đáp.

 

Sự tồn tại của tôi, chẳng qua chỉ là công cụ giúp thấy mình được cần đến.

 

Tôi tự mình đa đến mức buồn cười.

 

Tôi cúi rạp mình đến tận đáy bùn, mà quên mất lẽ ra tôi phải đứng thẳng lưng từ đầu.

 

Những cố gắng đơn phương, những lần chờ đợi không tiếng hồi âm, đã dần ăn mòn lòng nhiệt thành và cả lòng tự tôn của tôi.

 

Tỉnh ngộ dù muộn… vẫn còn kịp.

 

Tôi không muốn là cái bóng quanh quẩn bên người khác nữa.

 

Tôi muốn trở về chính mình một người đủ đầy, mạnh mẽ, và xứng đáng được trân trọng.

 

Cánh tay Trình Dã ấm áp và vững vàng, khoác nhẹ qua vai tôi, dắt tôi đi qua hành lang dài.

 

Tôi mở khung chat rồi gửi tin cho Dung Dung:

 

"Dung ơi, tớ với Trình Dã thành đôi rồi."

 

Cô ấy trả lời ngay bằng một tin nhắn thoại tôi bật loa ngoài, Trình Dã ngồi ngay bên cũng nghe rõ.

 

"Cái gì?! Cậu cưa đổ crush luôn rồi á?!"

 

"Không hổ là chị em của tôi! Cậu đỉnh thật!"

 

Giọng to như loa phường, cả hai chúng tôi đều bật cười, Trình Dã còn hơi ngượng ngùng.

 

"Trình Dã." – tôi nghiêng đầu nhìn .

 

"Anh đây." – giọng trầm, chắc và dịu dàng.

 

"Thật ra… lúc đầu em tiếp cận là vì Lục Chiêu."

 

Tôi nghĩ một lát, vẫn quyết định nói ra.

 

Tôi không muốn giấu điều gì như vậy là không công bằng.

 

"Anh biết." – Trình Dã đáp, không hề tức giận.

 

"Vãn Vãn, chỗ đau… còn đau không?"

 

"Nếu còn đau… hôn thêm cái nữa nha."

 

Anh nói xong còn bộ định cúi đầu.

 

Tôi mặt đỏ như cà chua, nghiêng người tránh:

 

"Lừa đấy, hết đau từ lâu rồi!"

 

"Lêu lêu!" – tôi lè lưỡi, nháy mắt chọc ghẹo.

 

Tính chạy trốn thì bị túm lại.

 

"Vãn Vãn… sẽ luôn ở đây với em."

 

[Toàn văn hoàn.]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...