7
Để chứng minh giữa tôi và không hề có khác biệt gì, Tô Cẩm Thần nhất quyết đòi giúp tôi thu hoạch ngô.
Và rồi… cắt trúng tay.
Tôi bật thành tiếng.
Thì ra cũng không phải cái gì cũng .
“Cười cái gì mà .”
Anh dí sát lại, dõng dạc chìa tay ra cho tôi xem vết thương.
Chút xíu trầy xước, đưa vào bệnh viện giờ cũng đóng vảy rồi.
Thế mà phải thổi, phải dỗ.
“Anh cũng biết nũng nịu ghê ha.” Tôi trêu.
Tô Cẩm Thần liếc tôi một cái, trong mắt… hình như có chút oan ức?
Rồi cứ thế sáp lại, quấn lấy tôi không tha.
Giữa trời nắng chang chang, người tôi đẫm mồ hôi.
Vậy mà vẫn ôm chặt tôi như thế.
Tôi bỗng thấy những khoảng cách mà tôi từng dè chừng, trong sự thân mật này, bỗng dưng tan biến như mây khói.
“Làm sao tìm đến đây?”
Tôi nắm tay , dạo bước trên con đường làng quê hương.
“Em không đi , không trả lời tin nhắn trong nhóm, tưởng em nghỉ việc rồi chứ.”
Giữa hàng lông mày là chút ưu tư khó giấu.
Anh tôi thì có vẻ tùy tiện, thật ra rất có lòng tự trọng.
Nếu không, đã không cố chấp giữ khoảng cách với suốt bao năm qua.
Lý Mộc Nhi bôi nhọ tôi, sợ tôi sẽ vì thế mà không bao giờ quay lại nữa.
Tôi đúng là muốn trốn đi một thời gian.
Nhưng tôi không thể không quay về.
Vì… đang ở đó.
“Tôi ngồi hơn mười tiếng tàu để đến đây, chờ tôi là một cú bất ngờ to đùng.”
Đôi mắt phượng sắc lẹm của liếc tôi nghiêng nghiêng.
“Ê, thời nay ai đi xem mắt mà không cho có. Mẹ em lừa em đến đấy chứ, người ta vốn cũng đâu có thật lòng gì đâu.”
“Còn em thì sao?” Tô Cẩm Thần siết chặt tay tôi không buông.
“Không có.” Tôi siết chặt mười ngón tay đang đan vào nhau với , “Từ lúc thấy … em không còn nghĩ đến ai khác nữa.”
Tôi thừa nhận mình từng yếu đuối, từng nhút nhát.
Nếu không phải chủ bước về phía tôi, có lẽ tôi sẽ ôm lấy mối rung nhè nhẹ ấy, mang xuống tận quan tài.
Thời gian quá dài, đến mức tôi cũng mơ hồ rồi.
Chỉ muốn say mãi trong giấc mơ có thể với tới ấy, mơ màng sống qua ngày.
Chỉ có người như Tô Cẩm Thần, lấp lánh như ánh sao, mới dám không kiêng nể gì mà vạch toang lớp giấy mỏng kia.
“Anh đừng chỉ biết em, gì với mẹ em mà dọa bà hết hồn ?”
“Không có gì.”
Tô Cẩm Thần ngoảnh mặt đi cố chấp.
“Anh chỉ… vừa bước vào đã gọi một tiếng ‘mẹ’ thôi.”
Tối đó, tôi dẫn Tô Cẩm Thần rời đi.
Vì mẹ tôi không thích , bà thích Lý Tử Bát hơn, cảm thấy Tô Cẩm Thần tính khí quá nóng.
Đến khi tôi là sếp tôi, mẹ mới bắt đầu vừa mắt.
Rồi há mồm đòi mua nhà ở huyện cho trai tôi thì mới cho hai đứa cưới nhau.
Tôi tức đến run cả người, Tô Cẩm Thần ấn tôi ngồi xuống.
“Mẹ, cái này con không quyết đâu.”
Anh ngồi trên cái sofa cũ kĩ nhà tôi, giở luôn giọng điệu đàm phán với đối tác, ngón tay dài gõ lên bàn, “Nhà này do Diệp Tâm quản tiền, chuyện này mẹ phải hỏi ấy.”
Mẹ tôi bán tín bán nghi, ánh mắt tôi chuyển thành… tôn trọng.
Lúc rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Tôi quê hương mình, tôi không thể quay về nữa.
Phần lớn chúng ta đều như , có người thân, lại thiếu thốn thương.
Nhà tôi không đến mức trọng nam khinh nữ đến mức tôi, tôi biết rõ, họ không thực sự thương tôi.
Tôi sinh ra trong nghèo khó, lớn lên qua loa, giống như một cây cỏ dại mọc bên đường.
Gió vừa thổi, chẳng hiểu sao lại mọc sum suê.
Thật ra chưa từng có ai chăm sóc tôi.
Chưa ai từng chắn gió che mưa cho tôi.
Ngoại trừ…Tôi sang bàn tay đang đan chặt lấy tay mình, dài, chắc khỏe, và rất ấm.
“Không sao đâu.” Tô Cẩm Thần siết lấy tay tôi, trên ngón áp út là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
“Sau này, chính là người nhà của em.”
“Tự tin dữ ha?”
“Bảy năm rồi, cũng nên đến lúc em đừng từ chối nữa.”
Anh vỗ vỗ vô lăng, “Em xem còn lái Porsche tới đón, đủ thể diện chưa?”
Tôi giơ tin nhắn mới nhất mẹ gửi:
“Nhà em không biết Porsche là cái gì, đang hỏi chạy xe gì, có phải lừa đảo không.”
Về đến thành phố, tôi nghỉ thêm một tuần phép.
Đến khi công ty hỗn loạn thật sự, mọi người khóc lóc ầm ĩ trên nhóm DingTalk đòi tôi về, tôi mới thong thả quay lại văn phòng.
Dùng thực lực chứng minh: tôi – Diệp Tâm – thăng chức tăng lương là nhờ năng lực!
Người ta cứ nhắc đến nghề thư ký là nghĩ đến “màu hồng gợi cảm”, chẳng ai xem ra gì.
Nhưng thật ra 50% quyết định trong công ty là do tôi .
Mấy chị trợ lý cấp cao khác cũng .
Sếp mà bận hoặc lười, thì thư ký với trợ lý chính là người cầm trịch thực sự, không danh chính mà vai vẫn chính.
Tôi ngồi ở văn phòng xử lý công việc suốt bảy năm, dù tôi có là con heo, thì cũng thành nhân vật rồi.
Những việc Tô Cẩm Thần , ngoài khoản quan hệ xã hội thì đúng là tôi theo không kịp - là nhị đại, tôi là dân thường, cái đó không đua - còn lại, tôi – Diệp Tâm – chẳng thua gì cả.
Vừa về công ty là lại cắm mặt tăng ca.
Dòng tiền đúng là có vấn đề thật.
Tại Tô Cẩm Thần cứ muốn mở thêm dòng sản phẩm mới, xài tiền như nước.
Đừng thấy bề ngoài ra dáng tổng tài bá đạo…Chứ công ty tụi tôi - thật ra là … đồ ăn vặt mini đó.
Sản phẩm thì chẳng có kỹ thuật gì cao siêu.
Đầy rẫy hàng nhái, thế mà… vẫn bán chạy suốt.
Tô Cẩm Thần không phải người chấp nhận dậm chân tại chỗ.
Anh muốn đưa công ty lên phân khúc tiêu dùng cao cấp.
Ban đầu dòng tiền của công ty hoàn toàn có thể “đốt” , vấn đề nảy sinh khi Lý Mộc Nhi vì mà loạn, khiến mấy cổ đông hoảng sợ đòi rút vốn.
Tô Cẩm Thần muốn giành lại cổ phần từ tay họ, thế là tiền mặt lập tức trở nên thiếu hụt.
“Hẳn là ta có thể tận dụng vụ này.” Hôm ấy, mọi người trong phòng họp đang vò đầu tìm cách xoay tiền, tôi liền chia sẻ ý tưởng.
“Lý Mộc Nhi không phải rất nhiều tiền? Lại còn rất mê Tổng Tô của chúng ta…”
“Em định bán tôi cho ta đấy à?”
Tô Cẩm Thần cảnh giác ngay lập tức, cơ thể căng như dây đàn, chẳng khác nào con thú bị dồn đến chân tường.
“Không không không… em đâu dám.
Ý em là: nếu khơi đúng điểm mẫn cảm của ta, chưa biết chừng, sẽ có một bất ngờ lớn.”
Tô Cẩm Thần nheo mắt lại.
Tối hôm đó, tôi đăng lên story một tấm ảnh tôi và Tô Cẩm Thần nắm tay nhau.
Cả hai đều đeo nhẫn đính hôn.
Quả nhiên, hôm sau Tô Cẩm Thần lập tức bị ném lên hot search.
“Ghê thật! Quá tuyệt vời!”
Mã Nhâm ngồi trong phòng họp, cùng hơn mười agency lo dập khủng hoảng truyền thông.
Bị ghét cũng là nổi tiếng mà!
Có lượt xem, có chủ đề, thì tranh thủ bán hàng luôn!
Tô Cẩm Thần sản phẩm thì miễn chê - mọi chiêu bài marketing đều chuẩn bị sẵn, từ mùi vị đến bao bì, chỉ còn thiếu một điểm bùng nổ.
Lý Mộc Nhi giúp treo top Weibo suốt ba ngày, chủ đề xoay tới xoay lui, chúng tôi nhân cơ hội gửi sản phẩm mới cho hàng loạt KOL và blogger.
Rồi câu chuyện bẻ lái.
Từ “Tô Cẩm Thần đúng là gã cặn bã” biến thành:
“Đồ uống mới của nhà họ Tô ngon tới mức tưởng đang lạc vào địa ngục” 🤯
Với độ phủ này, hai đứa tôi khỏi cần ra ngoài gõ cửa nhà đầu tư, các bên rót vốn tự tìm tới tận nhà.
Chuyện thế là xong.
Cảm ơn nha, Lý Mộc Nhi.
“Lần này cậu xứng đáng thăng chức.” Tô Cẩm Thần nhắc Mã Nhâm, “Nếu như cậu giải quyết nốt việc quan trọng nhất.”
Mã Nhâm há hốc mồm: “Hả? Tổng Tô? Em còn chuyện gì chưa xong à?!”
Tô Cẩm Thần khẽ, liếc tôi một cái: “Xoá hết mấy bài liên quan đến Thư ký Diệp đi.”
Vụ này ầm ĩ như thế, tôi tất nhiên cũng không thoát khỏi bị Lý Mộc Nhi khui lên bôi nhọ.
Cô ta vừa đăng bài, Tô Cẩm Thần lập tức bỏ tiền truyền thông xử lý.
Cô ta vừa khui tôi, lại rút tiền xử lý tiếp.
Thái độ của cực kỳ kiên quyết:
Cô có thể chửi tôi, tôi không sao. Nhưng đừng đụng đến vợ tôi.
Cũng giống như việc chưa từng dẫn tôi về gặp cha mẹ .
“Chẳng có gì đáng gặp cả. Họ đâu có nuôi em, em cũng không có nghĩa vụ phụng dưỡng.
Tới lúc họ chết, em đến đám tang là đủ rồi. Không cần phải sống mà sắc mặt họ.”
Cha mẹ của Tô Cẩm Thần suốt cả quá trình không hề can thiệp.
Mỗi lần về nhà là lại giận dỗi mà đi ra.
Bọn họ chắc chắn sẽ không chấp nhận tôi trong thời gian ngắn.
“Anh tự tin quá ha, chắc em sẽ chịu lấy ?”
Tôi trêu.
“Đừng chuyện đương gì nữa. Bảy năm rồi, sắp ba mươi tuổi rồi, không chờ thêm nữa.”
Tô Cẩm Thần nắm tay tôi, nhẹ nhàng cọ cọ vào mặt tôi như thể không muốn rời.
Dường như đó vẫn là chàng trai trong những năm tháng thanh xuân tôi từng chôn giấu trong lòng.
“À đúng rồi, khâu chuẩn bị đám cưới tiến tới đâu rồi?” Tôi hỏi.
“À, đấu thầu thiết kế xong rồi.”
“Cho em xem thử đi.”
“Là… cái file này nè.”
“Thư ký Diệp, từ giờ em không cần theo dõi hạng mục này nữa.”
“!”
“Đám cưới của chúng ta, ba nghìn vạn, một đồng cũng không thiếu, sợ em tiết kiệm cho chỉ còn hai nghìn vạn ấy chứ.”
“…Trong lòng , em là người như hả?!”
“Hơn nữa, có dâu nào lại tự chuẩn bị hôn lễ của mình đâu. Đám cưới để lo.”
Anh khẽ hôn lên môi tôi, “Còn em - để trao trọn đời.”
(Chính văn kết thúc)
Bạn thấy sao?