Tôi Không Cần Tha [...] – Chương 1

Vào ngày đính hôn, em song sinh của tôi cố ý mặc một bộ lễ phục giống hệt tôi,

bảo vị hôn phu đoán xem ai mới là tôi.

Thẩm Sơ Diêu tự tin mỉm : “Anh không thể nào nhận nhầm bảo bối của .”

Thế tối hôm đó, chính mắt tôi thấy ta và em mình quấn lấy nhau trong hầm rượu, h ,ôn đến mức không rời nổi.

Bị tôi bắt gặp, ta qu ,ỳ sụp xuống trước mặt tôi, khóc nức nở:

“Tâm Nguyệt, không cố ý… là nhận nhầm thật mà, hai người thật sự quá giống nhau!”

Em tôi thì bình thản cúi xuống nhặt lại chiếc n ,ội y r ,en đen rơi dưới đất:

“Chị đừng hiểu lầm, em chỉ muốn giúp chị thử lòng rể thôi. Em cảm nhận , ấy thực sự rất chị, suýt nữa thì n ,uốt cả chị vào bụng rồi ấy chứ.”

Vừa vừa cố ý để lộ vết h ,ôn đỏ ửng trên cổ.

Ba tháng sau, em ôm kết quả khám thai xông thẳng vào lễ cưới của tôi.

Ba mẹ đ ,au lòng đến tột cùng:

“Đến nước này rồi… cũng không còn cách nào khác, hôn lễ này… để em con thay đi!”

Tôi khổ mà chấp nhận, xoay người bảy phù rể đứng bên cạnh.

“Lễ cưới của tôi giờ thiếu một rể, ai bằng lòng thay thế đây?”

Vừa dứt lời, bảy phù rể lập tức đứng cả dậy tranh nhau giơ tay, có người thậm chí còn trèo cả lên ghế, sợ bị tôi bỏ qua.

1

“Chọn , chọn đi!”

“Tâm Nguyệt, nguyện rể của em!”

“Còn có nữa, mới là người hợp với em nhất mà…”

Cho đến khi Hạ Vân Cảnh bước ra.

“Rút thăm đi.”

Buổi lễ cưới vốn đang rơi vào cảnh lúng túng lại trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Hạ Vân Cảnh cho người chuẩn bị sẵn bảy que thăm, rồi đảo mắt một vòng quanh.

“Trong này có sáu que dài, một que ngắn, ai rút trúng que ngắn thì người đó sẽ là rể của Giang Tâm Nguyệt.”

Tôi hứng thú tìm chỗ ngồi, quan sát bọn họ rút thăm.

Ánh mắt khách mời đổ dồn về phía tôi.

“Không ngờ Tâm Nguyệt lại có số hưởng thế, có nhiều người tranh nhau cưới ấy đến .”

“Đoán chừng thằng Thẩm Sơ Diêu đang hối hận muốn đ ,ứt ruột đây.”

Giang Tâm Nhiễm siết chặt nắm tay tức tối.

“Anh Sơ Diêu, chị ấy rõ ràng cố trả thù chúng ta.”

“Ba mẹ đã rõ hôm nay để em và tổ chức đám cưới, chị ấy loạn thế này, chẳng khác gì biến nơi này thành sân khấu của chị ấy.”

Thẩm Sơ Diêu lại tỏ vẻ lười biếng, không chút lo lắng.

“Sợ gì chứ? Mấy phù rể đó toàn là em tốt của , hiểu rõ họ nhất, chắc chắn là cố tranh nhau cưới Giang Tâm Nguyệt để trêu cho vui thôi.”

“Một c ,on h ,àng từng ch ,ơi rồi, bọn họ gì coi như bảo bối ? Cùng lắm chỉ như trêu mèo, vui chơi chút thôi.”

Những lời đó rơi vào tai tôi, tôi khẽ nhếch môi lạnh.

Anh ta vẫn chưa biết…

Bảy người phù rể đó vốn đã âm thầm theo đuổi tôi từ lâu.

Ba tháng trước, Thẩm Sơ Diêu từng trong phòng b ,ao của quán b ,ar buông lời chê trách tôi.

“Giang Tâm Nguyệt chán ch ,et đi , giống cá ch ,et, không bằng Giang Tâm Nhiễm g ,ợi c ,ảm.”

“Mặc dù là chị em sinh đôi, ánh mắt của Giang Tâm Nhiễm mê hoặc hơn hẳn, tôi còn muốn thử ng ,ủ với ta một lần, không tay thì không cam tâm.”

Hai tháng trước, Thẩm Sơ Diêu còn khoe khoang trong nhóm thân:

“Cuối cùng cũng rồi, tôi lén hẹn hò với em ta mấy lần, còn vào khách sạn nữa, ta chẳng hay biết gì.”

Lần bị tôi bắt tại trận, ta còn tưởng mình che giấu giỏi lắm, lại lên nhóm khoe khoang:

“Cái đồ ng ,u Giang Tâm Nguyệt, tôi cố lừa ta là nhận nhầm người mới h ,ôn em ta, mà tin thật.”

“Sau này dù ta có ngủ trong phòng, tôi và Giang Tâm Nhiễm lén lút â ,n á ,i dưới mí mắt ta, chắc cũng không phát hiện nổi…”

Mỗi lần ta vừa xong, lập tức có người chụp màn hình gửi cho tôi, còn tranh nhau nhận công.

“Tâm Nguyệt, lần này là tôi báo tin đầu tiên cho em đấy nhé.”

“Cái tên kh ,ốn Thẩm Sơ Diêu còn không đá bay hắn ta đi à? Cho tôi lên thay không?”

“Huống chi hắn ta đã sớm qua lại với em em rồi, loại c ,ặn b ,ã như thế phải đá từ lâu mới phải.”

“Tôi không giống hắn, tôi chỉ thích mình em thôi, còn đóng vai gi ,án đ ,iệp suốt bấy lâu vì em đấy.”

“Cho tôi cơ hội đi, cho tôi lên thay đi!”

“Còn tôi nữa!”

Nhớ lại những chuyện đó, tôi khẽ cong môi .

Cũng lúc này, kết quả rút thăm công bố.

“Tôi rút trúng que ngắn.”

Khoé môi Hạ Vân Cảnh nhếch lên, sáu người còn lại lập tức phản đối.

“Cậu gi ,an l ,ận!”

“Không thể nào là cậu , cậu may mắn quá đáng rồi!”

“Ván này không tính, lại!”

Hạ Vân Cảnh không thèm để ý, vẫy tay ra hiệu bảo vệ duy trì trật tự.

Sáu người còn lại ỉu xìu ngay lập tức.

“Biết ngay mà, kết quả này đoán từ đầu rồi, sáu đứa tụi mình có mộng tưởng cũng chẳng đấu lại thái tử nhà họ Hạ đâu.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...