“Hơn nữa Hạ Vân Cảnh lại si đến thế, đi ,ên c ,uồng như thế, để cưới Tâm Nguyệt chuyện gì cũng dám , sao bỏ lỡ cơ hội này ?”
“Thôi bỏ đi, phù rể cho tròn nghĩa vụ .”
Giữa ánh mắt chăm của mọi người, Hạ Vân Cảnh mỉm bước về phía tôi, chìa tay ra:
“Đi thôi, là rể của em.”
Tôi đặt tay vào tay , vừa định xoay người bước lên lễ đài, thì Hạ Vân Cảnh bỗng khựng lại:
“Không .”
Anh chiếc váy cưới trên người tôi, nhíu mày, lập tức rút điện thoại gọi cho trợ lý:
“Lập tức vận chuyển bộ váy cưới do tôi thiết kế hai năm trước qua đây bằng đường hàng không.”
Ngay khoảnh khắc tắt máy, tôi liếc thấy màn hình điện thoại của là một tấm ảnh gợi cảm của tôi, lớn đến mức khiến người khác đỏ mặt.
Không nhớ nhầm thì tấm ảnh đó tôi chỉ gửi cho Thẩm Sơ Diêu.
Anh ta thường xuyên đem ảnh của tôi gửi vào nhóm thân, khoe khoang bản lĩnh, còn lấy đó vinh dự.
Tiếc là Thẩm Sơ Diêu quá ngu, không biết đám kia đều như sói đói, thèm khát của hắn từ lâu rồi.
Hạ Vân Cảnh chính là kẻ điên cuồng nhất trong số đó.
Mỗi lần Thẩm Sơ Diêu gửi ảnh, ta đều lập tức chụp màn hình lưu lại, còn đặt hình nền khoá máy.
Tôi tưởng người khác chỉ , không ngờ lại là sự thật.
Trong lúc chờ váy cưới chuyển tới, ba mẹ tôi nhíu mày, muốn đuổi tôi ra khỏi lễ đường.
“Tâm Nguyệt, kết hôn là chuyện hệ trọng cả đời, không thể tuỳ tiện chọn một người rể như .”
“Đã không cưới nữa thì giao lễ đường lại cho em con, để nó và Sơ Diêu tổ chức đi.”
Tôi lạnh: “Ai con không cưới nữa?”
Trước mặt bao người, tôi khoác tay Hạ Vân Cảnh:
“Chồng con chỉ đang cho người đi lấy váy cưới về thôi.”
Ba mẹ tôi lại cau mày, hạ giọng khuyên nhủ.
“Đừng loạn nữa, em con giờ cái bụng cũng to rồi, không thể chờ thêm .”
“Nếu còn loạn, hai chị em đều sẽ thành trò mất, con là chị, phải biết điều một chút.”
Ba tôi cũng nghiêm mặt quát tôi không biết điều, ánh mắt tôi ánh lên nét chua chát.
Bấy lâu nay, chẳng phải vì tôi quá biết điều nên Giang Tâm Nhiễm mới dễ dàng chiếm mọi thứ sao?
Đến cả vị hôn phu của tôi, nó chỉ cần giơ tay ngoắc là có thể đưa lên giường.
Giờ còn cầm giấy khám thai xông thẳng vào lễ cưới tôi, quỳ rạp xuống sàn, giả vờ đáng thương cầu xin:
“Chị ơi, em mới phát hiện ra mình mang thai con của Sơ Diêu, hôm đó ảnh say rượu, nhận nhầm em là chị…”
Thẩm Sơ Diêu cũng tỏ vẻ áy náy:
“Tâm Nhiễm có thai với tôi, tôi phải chịu trách nhiệm. Tâm Nguyệt, tôi không thể cưới em nữa.”
Thực ra tôi đã sớm biết, trong mắt ta tôi cứng nhắc, nhạt nhẽo, căn bản không muốn cưới tôi.
Nên mới bày ra vở kịch này cùng Giang Tâm Nhiễm.
Lúc mẹ tôi tra hỏi, tôi lạnh lùng lên tiếng:
“Tôi có gì phải sợ người ta ? Ai chưa cưới mà đã mang bầu, người đó mới là trò .”
Nói rồi tôi quay sang Thẩm Sơ Diêu:
“Còn có những kẻ không quản nổi cái thân dưới của mình, cũng là trò .”
Ánh mắt Thẩm Sơ Diêu rực lửa giận dữ.
“Giang Tâm Nguyệt, đang mắng ai đó?”
“Tôi đã đó chỉ là tai nạn thôi.”
Hắn lạnh tôi từ trên cao.
“Có phải không biết cách kết thúc cho tử tế nên cố ? Chỉ cần quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ để tôi cưới .”
Giọng điệu kênh kiệu, ban ơn.
Như thể chỉ cần hắn mở lời, những người kia sẽ lập tức nghe theo hắn .
Hạ Vân Cảnh định lên tiếng thay tôi, bị tôi kịp thời ngăn lại.
Tôi lạnh lùng nhả ra hai chữ:
“Mơ đi.”
Mặt Thẩm Sơ Diêu lập tức xám ngắt, độc ác rồi quay lại ngồi.
“Tôi muốn xem hôm nay kết thúc kiểu gì.”
Chưa đầy mười lăm phút sau, bên ngoài lễ đường vang lên tiếng xôn xao, trợ lý của Hạ Vân Cảnh đẩy cửa bước vào.
“Cậu Hạ, váy cưới ngài cầu đã mang đến rồi!”
Vừa dứt lời, mọi người lập tức quay đầu về phía cửa, ánh mắt ngưỡng mộ hiện rõ.
“Trời ơi, cậu Hạ thật chịu chơi, dùng cả trực thăng để chuyển váy cưới đến!”
Đ/ọ.c fu,ll tạ*i p@age G(óc N/hỏ c.ủa T,uệ@ L!â.m
“Tôi không nhầm chứ? Đây chẳng phải là bộ váy cưới từng đạt giải tại Tuần lễ thời trang quốc tế hai năm trước sao?”
“Nghe trị giá cả chục triệu, không ngờ lại thấy tận mắt hôm nay. Cô Giang đúng là có phúc thật.”
Hạ Vân Cảnh đích thân mang váy cưới tới trước mặt tôi, bảo tôi thay vào.
Giọng còn dịu dàng hơn cả nụ trên môi.
“Lễ cưới mà nhà họ Thẩm chuẩn bị cho em quá tệ, chỉ bộ này mới xứng với em.”
Tôi khẽ gật đầu, vào phòng thử thay váy cưới.
Khi xuất hiện trở lại, cả hội trường đồng loạt nín thở.
“Trời ơi, đẹp quá mức cho phép luôn rồi!”
“Giống như công chúa bước ra từ truyện cổ tích! Quả nhiên là người đẹp nhờ lụa, ngựa đẹp nhờ yên, bộ váy này khoác lên ai cũng rực rỡ!”
Giang Tâm Nhiễm không thể tin nổi, lập tức đứng bật dậy, siết chặt nắm tay, ánh mắt căm tức chằm chằm vào tôi.
“Bộ váy cưới này chắc chắn là đồ giả!”
Cô ta tự an ủi bản thân như , giọng không lớn, lại bị mấy phù rể gần đó nghe thấy.
Bọn họ liếc ta, rồi bật khinh khỉnh:
“Đôi giày của chắc cũng là hàng nhái nhỉ, ngay cả vòng tay cũng là đồ rởm, tưởng ai cũng giống chắc?”
Bạn thấy sao?